
n lao đến, chỉ có điều vô pháp cản phá, Kì Phong đành chờ đợi giây phút kết liễu của đời mình, chờ bảo kiếm kia đâm nát ngực y, một đao kết thúc giao tranh, cũng là kết thúc cuộc đời y.
Trong lòng chợt nghĩ, có lẽ như vậy lại tốt. Hiểu Thiên có thể đơn giản mà sống tiếp, có thể bình an ở cạnh người nàng thương yêu. Cho dù y không cam tâm giao nàng cho người khác đi chăng nữa, thì cũng không có khả năng phản đối. Lại nói Khải Nguyên kia, trước mắt vẫn là thực tâm với nàng, e là sẽ không nhanh chóng chán chường, vứt bỏ người con gái kia. Y chết đi, không còn mắt kẹt vào thế giới cổ đại đáng sợ này, lại không thể làm khó, chia rẽ Hiểu Thiên cùng người nàng thương yêu, mà tốt hơn cả, là nàng sẽ nhớ tới y như một người tốt . Y thỏa mãn.
Chờ đợi mũi kiếm kia một hồi, cả thân thể cũng không có cảm giác, tâm trí mông lung mờ hồ chợt cảnh báo điềm đáng sợ. Vội vã nhìn lại, kia không phải là nhóc con hay sao? Hiểu Thiên sao lại ở đây? Tại sao lại đứng trước mũi kiếm chĩa về phía y? Điều này, e chỉ có kẻ ngốc mới không hiểu.
– Khải Nguyên! Coi như ta cầu xin ngươi…. Tha cho hắn, được không? …. Hắn từ nhỏ là người sống bên ta, là người nuôi dưỡng ta, tha cho hắn được không?
Khải Nguyên sắt mặt thay đổi liên miên, đen lại trắng, rồi lại đỏ phừng phừng. Ý gì đây? Chuyện gì đây!!!! Nàng thay y nhận một mũi kiếm, lại bất chấp tất cả giang rộng tay che chở cho y. Sắc mặt vì đau mà thoáng trắng bệch, đau đớn méo mó, nhưng vẫn can trường đứng đó, thay y mở lại van xin hắn. Tha cho y?
– Cả đời này ta chưa từng cầu xin ai, nhưng bây giờ, ta cầu xin ngươi. Ngươi muốn ta đi cũng được, muốn ta ở cũng được, thậm chí chán ghét vất bỏ ta cũng được, nhưng đừng giết hắn, được không?
Nàng lúc này đang mặc thanh y yêu thích, gió kẽ lay tà áo giống tiên nhân. Lại kia tóc đen như suối cùng làn da phấn hồng xinh xắn, gương mặt hay cười cùng đôi mắt cong cong giống mặt trăng. Nàng vốn dĩ phải xinh đẹp như vậy, thanh khiết như vậy, mãi mãi giống một tiên nhân xinh xắn không nhiễm bụi trần. Nhưng nay trên ngực trái lại đang từ từ rỉ máu, lưỡi kiếm dù cắm rất nông, song từng tầng từng tầng thanh y đều bị huyết sắc nhuộm hồng. Chói mắt tới vô cùng.
Nhã Kì Phong sừng sờ nhìn nữ nhân trước mặt đem y bảo hộ sau lưng, tâm từng trận cuồng phong bão tuyết quét qua ào ạt. Nàng cứu y, bất chấp nguy hiểm mà cứu y. Nhưng ai cần nàng làm như vậy?! Đau đớn cực điểm, lại phát hiện người con gái trước mắt, tuy cầu xin cho mình, nhưng ánh mắt chỉ có bóng hình kẻ khác, đang nhìn hắn, đau đớn nhìn hắn. Lại lạnh lẽo thêm một hồi, chỉ có thể bất động, làm trò cười một lúc.
Hồi sau, làm bức tượng trơ ra nhìn nàng bị kéo đi.
—- ta là đường phân cách giao tranh —–
Tâm trạn Khải Nguyên bây giờ thế nào, chính hắn cũng không rõ. Hoảng sợ? Có. Hắn sợ chết đi được. Nữ nhân ngu ngốc kia tự mình lao vào che kiếm, làm chính mình bị thương. Hắn cư nhiên là hoảng sợ. Tức giận cũng có. Nàng rõ ràng có đầu óc, tại sao lại hành động ngu xuẩn đến vậy? Ngộ nhỡ đạo lực mạnh hơn một chút, hẳn là không thể sống rồi. Nhưng…. Vẫn là ghen tuông chiếm nhiều nhất. Tại sao lại là vì y? Tại sao lại cầu xin thay y? Tại sao lại che chở cho y? Tại sao lại dùng chính kiếm phát hai người mà cản phá đường kiếm y, song lại không tiếc thân mình mà cứu y? Nàng yêu y chăng? Hắn hận chuyện này!!!!
Đưa Hiểu Thiên về sứ viện, Khải Nguyên chỉ điểm thái y đến trị thương cho nàng, bản thân không nói một lời rời đi. Hồi rồi, liếc thấy sắc mặt nàng trắng bệch, lại thần sắc uể oải, hắn biết, lúc này, chuyện hai người cứ phải để rời lại. Bước chân đến Thái tử phủ Nam Chiếu, hắn cùng Tuấn Vũ hai người đối ẩm, rượu vào lời ra, cuối cùng lại đến chuyện của Hiểu Thiên.
– Khải Nguyên…. Ta thật khuyên ngươi. Nữ nhân chính là người dễ yếu đuối dễ mềm lòng nhất. Lúc này ngươi phải ở bên nàng, cùng nàng an ủi đôi câu. Ngươi làm mặt lạnh với nàng, chính là muốn hai tay dâng đi a.
– Nàng có yêu thương ta không? Nếu có, ta nguyện ý. Nhưng nếu nàng là tìm một chỗ dựa khi yếu đuối, ta không mong nàng có thể cùng ta.
Nói ra mấy lời này, Tuấn Vũ thật làm Khải Nguyên để tâm. Tuy hai người chơi với nhau thành bằng hữu thân thiết, chỉ có điều, hắn là một người hiểu tâm ý nữ nhân hơn mình nhiều. Thầm than thở cùng thừa nhận, lúc này, Khải Nguyên nghĩ mình cũng nên nói thẳng thắn với nàng. Dù gì, chuyện này, cũng là bị hắn gợi ra a.
– Người anh em! Coi như ta cảm ơn ngươi.
– Ha ha ha…. Ngươi như vậy là được rồi. Ta nhân đây cũng báo tin mừng. Phụ thân ta chính là sẽ cùng ngươi dấy quân chống Bắc Mạn. Đến cuối đông ngươi hồi quốc, nhất đinh sẽ có đại quân cùng lương thảo đi cùng.
Hai người bọn họ, cùng nhau uống rượu đến khuya, tâm trạng Khải Nguyên tốt lên không ít, liền quyết định hồi sứ viện. Lại nhớ một kiếm kia đâm vào ngực nàng, hắn toàn thân lại run rẩy một hồi. may thay, đạo lực lúc đó cũng không quá mạnh. Thật là may…..
Vừa về đến đầu nhà, đã thấy gia nhân từ ngoài vội ã đi về, hướng đi, hình như là hướng đến Vương gia phủ. Có chút linh cảm không tốt lắm, hắn kéo tên gia nhân này lại, cất giọng hỏi cặn kẽ.