
ộ bình an. Ly thứ hai, chúc người trăm trận trăm thắng, vạn trận ạn thành, đánh bại kẻ địch. Ly thứ ba, chúc hoàng thượng sau này mãi mãi là một đấng minh quân lưu danh sử sách.
Mỗi lời chúc là một chén rượu, đại thần cùng quan lại trong yên chưa kịp hết bất ngờ, đã thấy Khải Nguyên nắm tay Hiểu Thiên chạy ra ngoài mất, hình như lúc đi, khuôn mặt ai đó vì tức giận mà đen như đáy nồi.
——
Đưa người nào đó về Cẩm Phụng cung, tức giận mở mạnh cửa, liền bị khí lạnh trong phòng dọa sợ. Hắn biết bản tính nàng sợ lạnh a. Hắn còn nhớ khi đó vừa có trận gió đông đầu tiên, nàng đã nhất khoát lấy chăn bông ra cuốn thành một cái kén to thật to nằm trên giường, dánh vẻ thỏa mãn cười híp mắt nhìn hắn nằm bên cái nàng. Từ lúc nào lại để phòng ốc lạnh như hầm băng như vậy?
– Người đâu?
– Có nô tì.
Nghe tiếng Khải Nguyên gọi, tiểu Khanh liền nhanh chân chạy vào. Liền nhìn thấy một đấng nam nhi ôm lấy nữ nhân của hắn, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
– Tại sao lại để phòng ốc của nương nương lạnh như vậy? Các ngươi đều là lũ vô dụng hết sao?
– Hoàng thượng….. Cái này….. Vốn dĩ nương nương cùng người đến đầu năm sau mới về. Nên trong cung không có dự trữ nhiều than củi. Sau đó hoàng hậu nương nương cho đốt nhiều một chút, liền hết. nhưng hết rồi,người cùng không cho lấy thêm. Nói là…. là….. không nên làm phiền người.
Nói mấy lời đó, liền đặt một ấm trà nóng lên bàn, rất nhanh lui ra ngoài. Khải Nguyên đau lòng nhìn nữ nhân của hắn nằm ngoan ngoãn ngủ trong lòng, liền đặt nàng xuống giường, tiến lại bên bàn rót lấy một ly, uống rồi lấy lại cho nàng.
– Hiểu Thiên…. Dậy nào. Uống chút nước.
Nhóc con đó coi như biết nghe lời, liền ngồi dậy, nhấp mấy hớp, rồi lại nằm xuống. Lễ phục hoàng hậu hẳn là rất khó chịu, chốc chốc lại thấy nàng vặn vẹo, dáng vẻ muốn khổ sở bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Người kia dĩ nhiên là không nỡ nhìn nàng như vậy, liền đỡ nàng dậy, giúp nàng tháo bớt áo khoác cùng áo dài.
– Ư… Để yên ta ngủ a.
– Hiểu Thiên….. Ngoan một chút. Ta giúp nàng tháo y phục. Tháo rồi sẽ dễ ngủ hơn. Nào…. Ngoan…
– Ư…. Tháo y phục…. Ngươi giúp ta tháo a.
Miệng nói người khác phụ mình, nhưng vẫn là tay chân nàng nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã loại bỏ mấy tầng y phục trên người, lại nhào vào lòng hắn cọ a cọ….
– Ngươi a đồ xấu xa. Ngươi dám không quan tâm ta a. Ngươi dám bỏ ta một mình a. Ngươi….. Cái tên đáng ghét này. sao lại làm ta nhớ ngươi như vậy hả? Hu hu hu…. Ta nhớ ngươi…. Đáng ghét… Ta nhớ ngươi….
– Hiểu Thiên….
– Nhớ ngươi. Hu hu… Là nhớ ngươi a. đánh ghét! Ta trừng phạt ngươi.
Liền nắm lấy bàn tay hắn, hung hăng đưa lên miệng cắn mọt nhát thật mạnh. Khải Nguyên rối rắm nhìn nàng, thôi. Bỏ qua đi. Dù sao người say như nàng bây giờ mới là lớn nhất. khẽ khàng lấy bàn tay ra khỏi miệng nàng, định bụng dọn chỗ một chút, hai người cùng ngủ. Không ngờ nàng đột ngột nắm lại tay hắn, đưa một ngón tay hắn vào miệng, ngây ngô ngậm lấy, lại còn cười cười.
– ….. Hiểu Thiên….. Nhả ra.
– Ông ích…. A ông ich a.
– Ngoan một chút. Ngoan nào.
Hắn sợ, nàng còn làm như vậy một lúc nữa, hắn sẽ không kiềm chế được mất. Chuyện hai người vẫn còn chưa rõ ràng, làm mấy chuyện như vậy, chính là không công bằng cùng hắn và nàng. Từ ban đầu, hai người là không yêu thương nhau gì cho cam. Về sau, chính là vì yêu thương, muốn cho người mình thương yêu kia được vui vẻ hạnh phúc, mấy chuyện như vậy liền trì hoãn.
– ….
Nữ hân kia kiên quyết cứng đầu, nhất định không buông tha cho hắn, bặm môi ngậm chặt ngón tay người kia, còn cười mơ hồ. Thật là muốn bức chết người mà.
– Là nàng ép ta.
Dứt khoát rít ngón tay ra, lại nhanh chóng bá đạo ép môi xuống, nhanh chóng mang nàng ép dưới thân, cuồng nhiệt cùng mạnh mẽ công thành đoạt chủ, hôn nàng tới tình mê ý loạn. không biết là bao lâu, chỉ biết khi nhả ra, dáng vẻ Hiểu Thiên thật sự làm người ta nổi tâm xấu xa. Môi bị cắn mút tới sưng mọng, đỏ hồng hơi hé, lại thêm sợi chỉ mỏng bên khóe miệng, yêu mĩ diệm kiều như đóa hoa mới nở. Khuôn mặt đỏ bừng như hai vầng thái dương nho nhỏ, e thẹn nép sát vào lòng hắn. lại thêm y trang xộc xệch, một khoảng trắng muốt da thịt lộ ra trước mắt, tâm người nào đó liền đập nhanh một chút, cổ họng khô khốc nhìn nhóc con phía dưới câu dẫn mình.
– Hiểu Thiên….. Nàng nhanh chóng đẩy ta ra. Nếu không, nàng thất thân, ta không chịu trách nhiệm a. ( Bảo bảo: ê ăn con ta rồi kếu bỏ hả mầy?!)
– Hư… Khó chịu a.
Tiếng nhỏ như muỗi kêu, nhưng lại mềm nhẹ như nước, mỏng manh dễ vỡ chạm vào tâm kẻ kia, ai đó vì dục tâm nổi lên khó chịu, nay lại thêm âm thanh tà mị này của nàng liền dứt khoát vứt mọi thứ ra sau, cùng nàng một đêm vui vẻ.
– Hiểu Thiên, ta yêu nàng a.
– Ưm….. Ha….. a…….a Nguyên a…..
Mạnh mẽ hôn một đường từ khóe miệng đến trước ngực, bàn tay to lớn liền mang toàn bộ y phục nàng thả xuống, cẩn trọng vuốt ve từng chút từng chút. Hắn vẫn nhớ lần trước đã làm nàng hoảng sợ, lần này, hắn là muốn nàng hiểu tâm hắn. Hắn sợ ngày mai, khi nàng mở mắt ra, việc đầu tiên là oán trách hắn. Thận trọng vuốt ve cơ thể phấn nộn trắng mềm như khối đậu hũ ngon lành trướ