
gió lớn, nàng đây thuận tiện tiến vào, lại không biết yên lặng đi ra, đốt kho lương, lửa ầm ầm như thế, rất chi là đông vui nhộn nhịp người người đi lại hô hào dập lửa. Lại không biết là do may mắn hay do xui xẻo, lửa đi lung tung tán loạn, cuối cùng đốt rụi một phần trại địch. Vốn dĩ Hiểu Thiên tính lợi dụng thời khắc ầm ỹ này mà ra ngoài, không ngờ địch nhân đóng chặt cửa trước, trong lúc hỗn loạn, chạy đi linh tinh, bị tóm rất vinh quanh! Vốn dĩ chỉ là muốn đi dập lửa, không ngờ lại túm được kẻ gây họa, mấy tên lính đó thật muốn đem tổ tông 18 đời của mình mà vái lạy mấy cái. Hiểu Thiên lúc đó không ngờ một thân từ võ cổ truyền đếm võ hiện đại đều có, mà lại bị nguyên một lũ người vây tóm như vây gà. Thật tức đến giậm chân! Cái bộ đồ hắc y chết tiệt. Rắc rối làm nàng không muốn cửi bỏ, không ngờ vì thế mà bị tóm. Ức muốn chết a!!!!
– Tiện nhân này đúng là không muốn sống. Đi! Ném nó vào tròn đó. Hừ…. Được sống cùng hoàng hậu của mi một đêm, chắc chết cũng không tiếc nhỉ? Ha ha ha….
Bọn cẩu nhân này! Dám ném nàng như ném gà. Lại còn… Ớ? Hoàng hậu nào? Sao lại là hoàng hậu? Không phải là nàng sao? Không để ý đến bọn chúng nữa, Hiểu Thiên liền quay vào phía trong, nhìn cho rõ “hoàng hậu” giả danh kia.
– Không ngờ ở đây cũng có cố nhân a.
– Ngươi…. Mộ Dương? Ngươi không phải đang trong…..
– Lãnh cung? Ta đâu ngu ngốc sống trong đó? Đời này ta đâu phải hoa tàn liễu dập, người tiện nhân lấy cớ gì bắt ta sống trong đó?
– Ngươi…. Ngươi cũng khá lắm. Dám giả danh hoàng hậu. Ngươi nghĩ ta không giết ngươi thì ngươi có thể tự tung tự tác hả?
– Vị trí đó vốn là của ta! Của ta!!! Mi tiện nhân! Mi hồ ly tinh cướp Khải Nguyên! Mi mới là kẻ giả danh! Là mi!!!
Hiểu Thiên thấy chán ghét nữ nhân đang gào thét như kẻ điên kia. Nếu không phải nàng vốn lương thiện, nhất định sẽ mang kia Mộ Dương ra hành hạ. Vậy mà lại không biết điều muốn khiêu khích nàng. Cái gì mà hồ ly tinh. Không chiếm được nam nhân liền đi sỉ nhục người khác như vậy sao? Sao mà giống mấy kẻ đàng điếm trong thanh lâu quá vậy? Đường đường là một tiểu thư gia đình quyền quý, vậy mà lại có thể phát điên như vậy, đúng là khó nhìn. Thật muốn dạy cho nàng một bài học quá đi.
– Ngươi nghĩ Khải Nguyên thật sự thích ngươi?
– Dĩ nhiên là thích ta. Chàng chẳng qua là bị hồ ly nhà ngươi làm mờ mắt. Ta không tin chàng có thể thực sự yêu ngươi!
– Ngươi dám cá không? Hai ta bị bắt, chàng nhất định cứu ta.
– Ngươi đồ cuồng ngôn. Nhất định là ta!
Hiểu Thiên nói được mấy lời, người phụ nữ kia đã trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết. Hừ…. Muốn tranh giành nam nhân với nàng? Rõ là ngu ngốc. Trên đời này, chỉ có người ngu ngốc mới chịu làm phận chung chồng. Hiểu Thiên nàng dĩ nhiên không ngu ngốc. Muốn tranh? Vậy cho ngươi thương tâm tới chết, xem ngươi còn muốn tranh? Một hồi liền tìm một góc nào đó tương đối ấm áp khô ráo nằm xuống, mặc kệ người phụ nữ điên cuồng kia gào thét. Mệt a. Phải nghĩ mới có sức trốn được.
Sáng sớm hôm sau, đúng như dự định của nàng, mấy kẻ mặc giáp đội mũ rất chỉnh tề đạp cửa xông vào, một lần xách hai người như hai con gà tiến ra. Hiểu Thiên từ đêm qua đã có chút mệt mỏi, giờ thật sự chỉ còn cách để yên cho bọn chúng lôi lôi kéo kéo, tâm tình lặng yên, không giống như bên kia Mộ Dương gào thét.
– Ai nha hoàng hậu nương nương… Trông ngươi còn thiếu khí chất hơn cả một hạ nhân nữa đó. Sao nào? Muốn thử cảm giác không thể nói được không?
– ….
– Ngươi muốn làm gì nàng thì làm. Nhưng dọn cho một bàn đồ ăn đã. Đói muốn chết rồi.
Tướng quân Bắc Mạn kia thật sự giật mình, khóe miệng co quắp, mí mắt giật giật, không thốt lên lời.
– Nhìn gì mà mà. Lão bà ta đói a. Ngươi không dọn đồ ăn lên, đợi bọn ta chết đói, lúc đó, ngươi lấy đâu ra người mà trao đổi với Thanh Oai?
Hắn càng kinh ngạc thêm mấy phần. Nàng kia từ nãy im lặng, nhưng thật sự có khí chất của một nữ anh hùng. Bên cạnh hắn nghe nói là hoàng hậu, không ngờ lại la hét như một người đàn bà điên, thật mất mặt! Thôi thì không nói nhiều, sai người mang đến một bàn đồ ăn nóng.
– Ngươi ăn không?
Lần này thì thật sự câm nín rồi. Không chỉ có vị tướng quân trải qua trăm trận sa trường ác liệt lần đầu gặp phải một người như nữ lưu manh lại không có biện pháp đối phó, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nữ nhân kia tùy ý ngồi xuống, giở một bình rượu ngửi ngửi qua rồi uống một hớp, nhìn kĩ càng một hồi rồi gắp lên mấy món ăn nguội ngắt, căn bản không động đến một món nóng nào cả. Cứ như vậy một hồi, trước ánh mắt nhìn nàng như nhìn sinh vật lạ, Hiểu Thiên nhanh chóng giải quyết nhu cầu no đói của bản thân, một mình thoải mái vui vẻ không màng thế sự.
– Tướng quân! Lã Khải Nguyên mang quân đến đòi người!
– Cuối cùng cũng tới. Ta đây chờ hắn đã mấy ngày. Ha ha ha….
– Mấy ngày? Ngươi không lầm chứ? Không phải tối qua mới bắt được ta sao?
– Hừ… Một hạ nhân như ngươi thì cần gì chứ? Hoàng hậu của hắn ở đây, không ngờ hắn có thể nhẫn nại lâu như vậy.
– Ồ…
Làm như thể thật bất ngờ, Hiểu Thiên đảo khách thành chủ, phẩy tay nói hắn mau đưa “hoàng hậu” kia ra ngoài mà trao đổi, bản thân cũn