XtGem Forum catalog
Cổ đại! Ta đến đây!

Cổ đại! Ta đến đây!

Tác giả: Tiểu Bảo Bình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323904

Bình chọn: 9.5.00/10/390 lượt.

lên lưng ngựa, cùng với kia Đỗ Tuấn hướng ngoại thành xuất phát. Hai người đi đến nửa buổi, cuối cùng đến bên chân núi Tuyết Tây, một mặt dặn dò hắn đứng gần đó đợi nàng, một mặt dặn hắn nếu thấy có pháo đỏ bay lên chính là ám hiểu, một cái thì chạy, hai cái thì lên ứng cứu cho nàng. Nhất định không được quên, cũng không cho phép được chạy lung tung.

– Ngươi nhớ cho rõ, lần này là chuyện hệ trọng, xảy ra sơ xuất, ba đời nhà ngươi cứ chờ ta hỏi tội.

Nỏi xong xuống ngựa, một mình đi bộ lên núi. Tuy nàng mù đường, nơi này lại là nơi xa lạ, nhưng nếu cả hai đi lên, nghĩ rằng có thể gây kinh động. Hơn nữa Tuyết Tây dù sao cũng chỉ là một ngọn núi nhỏ, leo lên chắc cũng chỉ mất một buổi. lại có đường đi rất rõ ràng, nếu may mắn, có lẽ trước nửa đêm có thể xuất núi rời đi, ma không biết, quỷ không hay.

Đúng! Nàng đây chính là đi trộm thuốc!!!

Không cho thì sao? Chả lẽ nàng lại không biết tự lấy hay sao? Chuyện này liên quan đến tồn vong của một đất nước, sao lại có thể không gấp gáp. Như vậy, Hiểu Thiên men theo đường mòn trong núi đi đến một am nhỏ, lợi dụng tiết chiều nhập nhoạng, theo lỗ chó chui (WTF?) mà đột nhập vào trong. Lại tìm một nơi kín đáo mà ẩn nấp, chờ tối xuống mà hành động.

Hẳn là có người thắc mắc, tại sao nàng chưa hề do thám mà lại có thể biết được máy chuyện này? Chính là tiểu Khanh kia sống chết muốn rời cung, đến một nơi xa xôi nào đó. Lúc đó, Hiểu Thiên còn do dự không đồng ý. Đến lúc lên đường tiến về phía biên ải mới chịu để nàng rời đi. Không ngờ tiểu Khanh kia lại đem kết cấu của am này nói hết cho nàng, còn nói, núi chủ chính là độc dược tiên nhân, có thể chế độc người không biết, quỷ không hay, độc đến mà không thể phòng bị. Còn nói ra tên và chỗ cất của mấy loại độc dược mà Hiểu Thiên thử hỏi. Âu cũng coi như đó là tạ ơn đi….

– Ngươi là người nơi nào? Dám vào am của ta trộm dược? Hẳn là đã chán sống, muốn thử độc dược phải không?

C** m* n*!!! Hiểu Thiên thầm rủa trong lòng, xoay người, phát hiện mọt ông già ngoại hình cổ quái, có nét giống Lam Nguyệt ngày trước. Cẩu huyết! Cẩu huyết! Thật là cẩu huyết!!! Không ngờ được cuộc đời nàng chính là một nồi máu chó, đến đi ăn trộm cũng rất giống tivi từng chiếu, bị chủ nhà võ công cao thâm tính tình cổ quái túm được!

– Ngươi hẳn là Tuyết Tây núi chủ?

– Là ta.

– Hề hề… Lão nhân gia a… Ngươi dù sao cũng chế được nhiều dược như vậy, bán không bán, dùng không dùng, đem trưng bày như vậy, rất phí phạm rất phí phạm. Cho ta một chút chắc cũng không có sao đâu nhỉ? Ta nhất định không hề tham lam của ngươi nha. Chỉ lấy một lọ Tán lực thôi a.

Ông già kia thật sự không còn lời nào để nói. Khóe mắt khóe miệng đều giật giật, cả người cứng đờ. Nhân cơ hội đó, Hiểu Thiên một mạch chạy ra ngoài, vừa chạy vừa lo cắt đuôi lão già cổ quái kia đang đuổi theo.

– Tiểu nha đầu, ngươi khinh công không tệ. Dừng lại!

– Ngu chi dừng? Dừng lại ngươi bắt ta rồi làm sao?

– Ngươi….!!!

Chân núi đi mất nửa ngày, dưới áp lực như bị chó đuổi, ý lộn là áp lực người đuổi, nàng rất nhanh đã chạy xuống gần xong, nhân thấy đường sống rất gần, liền nhanh tay lượm một hòn đá, ném mạnh về phía lão già kia. Cũng thật là đáng chửi, cục đá thật sự văng trúng đầu hắn, ngã xuống oanh liệt!

Thì ra núi chủ núi này làm độc thì tốt, võ công cũng quá kém cỏi đi. Hẳn là trước đây mấy người kia kính lão đắc thọ, không dám hạ thủ. Lần này thì hay rồi, thì ra có thể tác oai tác quái là do đống độc dược kia thôi.

Không ngờ, đến khi nàng đã rời đi, lão già kia liền đứng dậy, khoát tay ra hiệu người đằng sau tiến lại, vất cho kẻ đó một lọ thuốc nhỏ, miệng lầm bầm:

– Oan có đầu, nợ có chủ. Con gái ta chết là do ả, nợ máu này, ả trả là được. À… Dĩ nhiên con rể quý báu của ta, dĩ nhiên cũng có phần.

– Sư phụ, người có thể cho đồ nhi biết, đây là độc dược gì không?

– Tôn nhi, tỉ tỉ của ngươi từng bị bệnh, khắp người đều nổi mụn nước, người hẳn vẫn còn nhớ?

– Còn nhớ. Năm đó, đồ nhi cũng bị lây bệnh, nhưng không nặng bằng tỉ ấy.

– Lần này, ta cho bọn họ thử cảm giác thống khổ của con ta khi đó. Thử xem, gương mặt đó sẽ xấu xí ra sao… Ha ha ha!!!

Hiểu Thiên vui vẻ tưng bừng theo chân tiểu Tuấn kia về thành, không để ý có người lẻn theo bọn họ. Cả ba người cũng lại không biết, lão chủ Tuyết Tây núi kia sau khi giao độc cho đồ nhi, liền tự độc mà chết. Nữ nhi hắn ngàn thương vạn sủng không còn, người cha thương con như hắn, báo thù đã xong, nay liền đến âm ti cùng con gái.

——-

Hiểu Thiên sau khi trộm dược trở về, cơm ba bữa rất vui vẻ ăn uống, sáng lo bàn kế chặn tiếp viện của giặc, vừa phải chuyển thêm lương thảo vào thành, chiều đốc thúc quân binh luyện tập, xem xét bài trí của doanh trại bên Bắc Mạn, đến tối, lại chạy đến bên Khải Nguyên, không kiêng kị gì leo lên giường hắn nằm, còn chui vào lòng hắn, rất tình tứ rất thân mật, không bỏ qua một động tĩnh gì. Thế nên đêm nay mới có chuyện. Tháy hắn vừa có chút nhúc nhích, nàng liền thắp nến, tóc tai rối bù cũng mặc kệ, ngồi nhìn hắn chăm chăm, dám cá mi mắt hắn có rung cái nào, rơi cái nào, nàng cũng biết rất rõ nha.

– Ưm…. Đây…..