XtGem Forum catalog
Cổ đại! Ta đến đây!

Cổ đại! Ta đến đây!

Tác giả: Tiểu Bảo Bình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323970

Bình chọn: 7.00/10/397 lượt.

sao còn đỡ hơn bị mấy kẻ phiền phức kia ngăn chặn. Ngựa chạy một hồi, xung quanh không còn kẻ nào chạy tới chặn nữa, Hiểu Thiên mới gìm cương ngựa, nhìn ngó xung quanh. Hề hề… giờ thì nàng hiểu vì sao không còn có người đuổi theo nữa rồi. Một mình một ngựa xông vào chính giữ doanh trại, lại còn là nữ nhi, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn nàng. Vô hình cung, nàng bị bọn họ vây trong một vòng tròn, vừa vặn bốn phương tám hướng đều không thể thoát. Chết tiệt!

– Các ngươi làm cái trò gì mà tập trung hết ở đây vậy? Không mau đi luyện tập đi!

Aiya! Cái giọng này nghe quan nha. Không phải Đào công công tiểu Đào tử thì là ai nữa. Hắn là thân cận với hoàng thượng, lần này cũng cùng người xuất quân, dĩ nhiên, muốn tìm tung tích Khải Nguyên, hỏi hắn là chuản xác nhất.

– Tiểu Đào tử!

– Ôi mẹ ơi! Nương nương! Sao người lại ở đây? Sao lại lôi thôi lếch thếch như thế này cơ chứ?

– Ngươi đừng hỏi linh tinh. Khải Nguyên đó, chàng đâu rồi?

– A! Hôm nay hoàng thượng có một trận đánh với Bắc Mạn, xuất quân ra ngoài thành rồi.

– Ra ngoài rồi ư? Vậy ta hỏi ngươi, gần đây hoàng thượng có khỏe không?

– Khỏe khỏe! Người mau đi tắm giặt lại đi. Ôi trời ơi… Sao lại có thể như vậy chứ…. Nương nương người mau theo nô tài.

Giao ngựa cho mấy kẻ gần đấy, Hiểu Thiên theo chân Đào công công kia đến một gian nhà nhỏ, trong đó, có mấy món đồ dùng cần thiết, trông qua vài món có vẻ quen thuộc, hình như là phòng của Khải Nguyên.

– Nươg nương ngồi ở đây một chút. Nô tài đi tìm một bộ thường phục cho người. Nơi này là biên ải thôn dã, có gì không hài lòng, mong nương nương thông cảm.

– Được rồi. Ngươi đi đi.

Hắn đi rồi, nàng cũng đứng dậy, xem xét đồ đạc trong phòng. Thư án còn có một cuộn bản đồ đang mở, trên đó vẽ mấy hình vẽ loằng ngoàng thật đáng sợ. So với bản đồ thời hiện đại, nàng không nghĩ mình có thể xem được cái thứ này. Đùa sao? Bản đồ vệ tinh nàng xem còn không hiểu, cái thứ được vẽ theo kiểu ước lượng như thế này, có tài thánh may ra nàng mới dùng được. Bỏ qua mấy thứ này, nàng nhìn tới mấy cuốn binh pháp, trông có vẻ quen mắt, hình như trước đây từng được thấy trong viện bảo tàng. Haizz… Không ngờ hắn lại giữ sách được tốt như vậy. Bảy trăm năm mà vẫn còn nguyên vẹn để nàng xem… Khoan đã!…. Nếu nói như vậy, cuộc chiến lần này chính là đại chiến biên giới thời Thanh Oai, cuộc chiến mà hoàng hậu đương triều lập được đại công, sau đó được suy tôn thành thánh nữ vùng biên ải?

WTF? Là nàng sao? Đúng là cẩu huyết quá rồi…

Sau đó, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, nàng liền cầm y phục mà tiểu Đào tử mang tới, theo hắn đến dục phòng tắm rửa. Mấy ngày qua cũng vội vàng quá rồi. Haizz! Tắm xong cũng thật thoải mái… Chỉ có điều, theo lời tiểu Đào tử nói, lần này hắn xuất quân lâu bất thường nha. Mọi lần đều là trong vòng một hai ngày là trở về thành, lần này đã đến ngày thứ tư rồi, sao vẫn chưa trở về chứ… Dù sao cũng phải lượn lờ một vòng quanh thành cho quen đường thuộc lối, nhưng thề với trời đất, đầu óc nàng không hề tập trung một chút nào. Thôi thì vẫn phải chấp nhận thân phận một kẻ mù đường vậy.

– Nguy rồi nguy rồi! Đào công công, hoàng thượng gặp chuyện rồi!

Đúng là lịch sử không thể thay đổi, chuyện này, đúng là có thật. Ngày trước khi đi học, giảng viên có nói về chiến công đánh bại Bặc Mạn của Thanh Oai, mở rộng biên giới, có kể một đoạn truyện dân gian. Nghe đồn, khi đó hoàng thượng thân chinh xuất quân, có một lần bị trọng thương. Sau đó, được thần y chữa trị, tai qua nạn khỏi, đồng thời đảo ngược thế trận kéo dài dai dẳng mất nửa năm, một đòn đánh úp toàn bộ đại quân, còn truy kích đến sâu nội địa của kẻ thù. Thì ra… là thật rồi…

Theo chân tiểu Đào tử chạy về doanh trại, sau đó để hắn chạy trước, bản thân mình qua lại phòng lấy đồ. Lịch sử đã không đổi, vậy nàng phải hoàng thành cho tốt nhiệm vụ của mình rồi. Nắm chắc trong tay món đồ quan trọng, Hiểu Thiên hít một hơi thật sâu rồi ra ngoài. Phải! Không việc gì phải sợ! Nếu trong tương lại hắn không chết, tức là đại nạn lần này có thể qua. Đúng rồi! Không thể chết được!!!

—-

Đến chính trại, Hiểu Thiên bất chợt ngừng lại, tâm tình cực kì khó chịu mà không muốn bước vào. Nếu bước vào, có phải nàng sẽ phải trông thấy hình ảnh hắn đau đớn, chảy máu hay gì gì đó không? Hắn… Sẽ không sao chứ? Sẽ không bỏ mặc làm quả phụ đâu, đúng không?

– Nguy rồi! các ngươi mau cầm máu! Mau cầm máu ngay… Trời ơi nước… Lấy nước vào đây cho ta!!!

Mấu tiếng người la hét ầm ĩ bên trong cuối cùng cũng đến dược tai nàng. Chuyện này đúng là không thể chần chừ được nữa. Vội bước vào trong…

– ….. Hắn….. Làm sao đây? Các ngươi nói cho ta biết, hắn làm sao? Các ngươi là tướng lĩnh, các ngươi là nhuệ quân, vậy mà các ngươi đang làm gì đây?

– Hoàng…. Hoàng hậu…

– Ta…. Chàng… Chàng sao rồi? Các ngươi mau nói cho ta!!! Mấy tên đáng chết này! Nói nhanh cho ta!

– Hoàng hậu…. Người đừng kích động. Ngồi yên tại đây, để thái y cầm máu cho người, được không?

Nàng để yên cho người ta đẩy mình ngồi xuống, nhìn chăm chăm vào bụng hắn. Trên đó, có một vết thương lớn thật lớn, mau chảy xuống rấ