Duck hunt
Cô Dâu Thất Lạc

Cô Dâu Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324274

Bình chọn: 8.00/10/427 lượt.

là giúp tìm lại trí nhớ thôi chứ có gì khó khăn đâu. Nhưng mày đừng có mà lấy búa đập đầu, quăng người ta xuống biển hay đẩy ra xe tải nha ba! Ai chứ mày thì tao nghi ngờ lắm!

-Thằng khốn này, muốn chết hả? – Nguyên giơ nắm đấm lên dọa – Còn gì thì dặn đại luôn đi, lằng nhằng mãi, không thì tao về đấy.

-Ừ, mày phắng đi cho đẹp trời! – Dương vẫy tay theo.

-Mày nhớ cái bản mặt mày đấy! – Nguyên quay phắt lại gằn giọng.

-Ô, tất nhiên phải tao phải nhớ mặt tao rồi, chẳng lẽ lại nhớ mặt mày à? Mặt tao đẹp hơn mặt mày đấy.

Nguyên cầm tập hồ sơ lên ném thẳng vào mặt Dương, nhưng anh né được, miệng cười khanh khách chọc tức cậu. Nguyên hậm hực đi ra, đóng sầm cửa phòng lại.

-Này, về thôi!

Nguyên đưa tay lay vai cô gái. Chợt cậu nhìn sang cô y tá, đưa mắt nhìn vào cái bảng tên trước ngực: “Phòng số 7: Bảo Trân”

-Anh ra rồi hả? Sao? Kết quả của tôi như thế nào? – Cô gái đứng dậy tíu tít hỏi.

Nguyên phì cười trước vẻ mặt trẻ con của cô, cậu cốc nhẹ đầu cô gái rồi dịu dàng nói:

-Không sao! Không có gì quan trọng cả. Rồi cô cũng sẽ nhớ lại tất cả thôi!

-Thật à? Vậy thì hay quá! – Cô gái vỗ tay vẻ vui sướng.

Nguyên dắt tay cô ra về. Cậu sực nhớ ra, việc đầu tiên cần làm phải tìm cho cô gái một cái tên, chứ lúc nào cũng gọi “cô” thì kì lắm. Nghĩ lại cái bảng tên lúc nãy của cô y tá, Nguyên xoay người lại:

-Này cô gái, từ nay…..cô có tên là Bảo Trân đấy!

-Anh biết tên của tôi à? – Mắt cô gái sáng lên.

-Không….tôi nghĩ cô cần tên để gọi cho tiện thôi. Hì, thích không? Tên vậy là đẹp rồi đó!

-Hihi, cám ơn anh – Cô nở nụ cười thật tươi nhìn Nguyên.

-Còn về chỗ ở, cô muốn thế nào? Tôi thuê 1 phòng khách sạn cho cô ở nhé! – Nguyên cười nhưng rồi im lặng suy nghĩ: “Mà thôi không được, cô ta bị mất trí nhớ, sống 1 mình thì nguy hiểm vô cùng, lỡ bị lừa đảo hay bắt cóc đem bán thì coi như xong đời, thôi thì mình đành chịu cho vào nhà ở vậy.”

-Cô về nhà tôi ở không?

-Hả?

Cô gái mở to đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên nhìn Nguyên. Như đọc được ý nghĩ của cô, Nguyên chậm rãi nói:

-Tôi không có làm gì cô đâu mà lo. Lúc ngủ thì cô vào giường tôi mà ngủ, tôi ra sofa, được chứ?

Mắt cô gái vẫn còn ẩn chứa sự nghi ngờ và lo lắng, Nguyên đưa tay lên trời:

-TÔI THỀ SẼ KHÔNG LÀM GÌ CÔ CẢ! VỪA LÒNG CHƯA?

Cô gái mỉm cười dịu dàng nhìn Nguyên. Trong lòng cô, Nguyên đã tạo được lòng tin từ lúc cậu cứu cô rồi. Thanh Nguyên mỉm cười theo. Từ nay căn nhà cậu sẽ không còn được yên tĩnh nữa, mà sẽ rộn ràng lắm đây!

End Chap 1.

Chap 2:

*Dinh thự nhà họ Hoàng:

Chiếc Rolls Royce đen tuyền dừng lại một cách thật cẩn thận trước cổng khu biệt thự to lớn. Đây là dinh thự chính của tập đoàn kinh tế Hoàng Quân. Hoàng Nhật Anh từ tốn bước xuống rồi quay lại nói với người tài xế bằng chất giọng lạnh giá:

-Lát phiền anh đem hành lí vào giùm tôi!

-Vâng thưa cậu chủ!

Người thanh niên ấy cúi đầu trả lời. Nhật Anh nhoẻn miệng cười phớt cảm ơn rồi bước vào nhà.

Trong cái dinh thự to lớn ấy, mọi thứ đều bị bao trùm bởi bầu không khí ảm đạm. Ông Hoàng và vợ đang ngồi thấp thỏm lo âu trông ngóng tin tức của đứa con gái yêu dấu. Gần một tuần qua, chẳng có được tin tức gì để gọi là tốt. Nhật Anh bước nhẹ nhàng vào trong, cúi đầu chào đấng sinh thành của mình:

-Thưa ba mẹ, con mới về!

Đôi mắt của người mẹ long lanh nước. Bà nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói, tia sáng vui mừng hiện lên trong mắt bà. Bà Lam chạy lại ôm chầm lấy đứa con trai. Nhật Anh ôm lấy mẹ, lâu lắm rồi cậu mới được cảm nhận hơi ấm của mẹ mình. Bà Lam vừa vui mừng, vừa lo lắng cho đứa con gái bị mất tích. Mặt bà nhạt nhòa nước mắt. Nhật Anh có thể cảm nhận được, mẹ mình đã gầy đi rất nhiều. Cậu nhìn sang người cha dấu yêu. Ngài Chủ tịch lúc nào cũng phong độ, lịch lãm, uy quyền nay cũng đã bị hao mòn không ít. Cậu buông mẹ mình ra, dìu bà ngồi xuống ghế, phẩy tay bảo người hầu mang một cốc nước ra cho bà.

-Ba mẹ có khỏe không? – Nhật Anh mỉm cười nhìn ba mẹ.

-Khỏe con à! Còn con, việc học bên ấy như thế nào? – Ông Hoàng dịu dàng hỏi thăm con.

-Thưa ba, tất cả vẫn ổn, giờ cũng đang là thời gian nghỉ hè.

-Ừ, vậy cũng tốt.

Rồi tất cả chìm trong im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng khóc nấc của bà Lam.

-Ba à…..chị con…..chuyện là như thế nào? – Nhật Anh lên tiếng phá vỡ khoảng không gian lặng im ấy.

Ông Hoàng nheo mắt lại, một giọt nước lăn xuống, ông hắng giọng rồi bắt đầu kể lại tất cả mọi chuyện cho con trai biết. Nhật Anh chăm chú nghe rồi nói giọng chắc nịch:

-Sẽ tìm ra chị thôi ba à! Con sẽ tham gia cuộc tìm kiếm!

-Tùy con Nhật Anh à. Thằng Hải Thanh nó cũng đang rất đau khổ, nó ngày đêm lao đi tìm kiếm Hạ Quyên. Tội nghiệp, nó yêu con bé quá! – Bà Lam lấy khăn lau nước mắt.

-Kìa mình…..nín đi! Con trai nó vừa mới về mà. Nhật Anh, con lên phòng nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng gì quá! – Ông Hoàng vỗ vai vợ an ủi rồi dặn Nhật Anh.

-Vậy con xin phép!

Nhật Anh đứng dậy cúi chào ba mẹ lần nữa rồi xách hành lí đi lên lầu. Căn phòng màu xám tro của hai chị em, lâu lắm rồi cậu mới bước vào. Hai chiếc giường trắng tinh vẫn sạch sẽ, gối chăn được xếp rất ngay ngắn. Nhật Anh mở cử