
An Thần, cho dù là làm người tình, cũng là vinh quang, còn có Tô Hoa Nam, cô một lòng một dạ thương anh, thậm chí vì anh, cam nguyện lên giường cùng Lãnh An Thần, dò lấy tình báo có lợi, nhưng hai người đàn ông đâu? Là vì một người phụ nữ trước mắt này mà thần hồn điên đảo, cuối cùng suýt nữa để cho cô ngồi tù.
Lăng Khả Tâm cô đã mất đi, hôm nay phải đòi lại tăng gấp bội ở trên thân người phụ nữ này!
Không phải hai người đàn ông này yêu gương mặt này của Đoan Mộc Mộc sao? Yêu thân thể cô ta sao? Hôm nay Lăng Khả Tâm cô đều muốn phá hủy tất cả, muốn cho bọn họ nếm thử loại tư vị đau không muốn sống này.
Lỗ tai Đoan Mộc Mộc ông ông tác hưởng, mặt càng giống như là bánh bao lên men bình thường nhanh chóng bành trướng, thân thể còn bị hai người đàn ông này giữ chặt, căn bản không thể hoạt động, bây giờ cô giống như là một con dê con mặc người chém giết, chỉ có hai tròng con ngươi coi như thanh thản, nhưng khi nhìn thấy tất cả đều là Lăng Khả Tâm dữ tợn.
Một cô gái tại sao có thể đáng sợ như vậy? Đoan Mộc Mộc cũng cảm thấy chấn động!
“Tổng tài phu nhân, cô nhìn tôi như vậy là có ý gì? Không phục?” Lăng Khả Tâm dùng âm thanh ôn uyển nhưng lại như rắn độc giấu ở trong chỗ tối, đôi môi khẽ mở khẽ đóng, đầu lưỡi mơ hồ lộ ra, cực kỳ giống lưỡi mãng xà muốn công kích con mồi trước mặt, giống như một giây kế tiếp, sẽ phải há to miệng như chậu máu, đem Đoan Mộc Mộc nuốt xuống.
Mặc dù Đoan Mộc Mộc không thích Lăng Khả Tâm, nhưng vẫn luôn cảm thấy cô ta là cô gái dịu dàng động lòng người, lúc này nhìn cô gái xinh đẹp đẹp đẽ trước mặt, chỉ cảm thấy giống như nữ yêu đáng sợ trong chuyện thần thoại xưa.
Đoan Mộc Mộc cắn môi, đè xuống đau đớn trên người, ép buộc mình mạnh mẽ lên, bởi vì đối mặt với cô gái như vậy, mình càng nhỏ yếu hơn đối phương sẽ càng bị khi dễ.
“Lăng Khả Tâm, tôi còn tưởng rằng cô có cao chiêu gì? Thì ra cũng chỉ biết làm loại chuyện bắt cóc hạ lưu này, tôi thật không phục!” Đoan Mộc Mộc chịu đựng đau đớn muốn nổ tung trên mặt, nở nụ cười, “Người phụ nữ có ngực ngốc nghếch như cô, đáng đời bị Lãnh An Thần cùng Tô Hoa Nam đùa bỡn chơi đùa.”
Lời như vậy không thể nghi ngờ đâm chọc vào chỗ đau của Lăng Khả Tâm, thân thể của cô thậm chí không bị khống chế mà run lên hai cái, mặt đẹp đẽ nhất thời vặn vẹo.
Bốp!
Cô lại quăng cho Đoan Mộc Mộc một cái tát.
“Con đàn bà không biết xấu hổ, mày có tư cách gì nói tao? Không phải mày cũng dựa vào việc leo lên giường Lãnh An Thần, mang thai con của anh ấy mới gả cho anh ấy sao? Còn có Tô Hoa Nam, ai ngờ các người ở sau lưng lại làm ra mánh khóe người không nhận ra… Cùng chú cháu lên một lượt. Tư vị trên giường không tệ chứ?”
Lăng Khả Tâm nở nụ cười, nụ cười yên tĩnh ở trong bóng tối, lòng người hoảng sợ.
Đoan Mộc Mộc nhìn người phụ nữ căn bản vô sỉ chí cực này, lắc đầu một cái, lộ ra khinh bỉ, “Tư vị kia Lăng tiểu thư nên… rõ ràng nhất mới đúng, không phải sao?”
Lăng Khả Tâm hình như không ngờ cô bị đánh thành như vậy, còn nhanh mồm nhanh miệng như thế? Giơ tay lên, nắm khuôn mặt Đoan Mộc Mộc đã sưng to lên, “Bị hai người đàn ông này đồng thời yêu, rất hả hê đúng không?”
Đoan Mộc Mộc né tránh, muốn tránh khỏi đụng chạm của cô ta, nhưng vừa động, mặt của cô liền giống như bị xé.
Lăng Khả Tâm nhìn bộ dạng cô giãy giụa, cười càng thêm rực rỡ, “Chỉ là không biết nếu như cô bị người đàn ông khác chơi đùa, bọn họ có còn tranh nhau muốn cô nữa không?”
Đoan Mộc Mộc chợt căng thẳng, tròng mắt bởi vì hoảng sợ mà phóng đại, cô nhìn cô gái trước mặt, không dám tin tưởng cô sẽ hận mình tới trình độ như vậy?
“Đừng có dùng ánh mắt như thế nhìn tôi, đây đều là cô ép tôi” Lăng Khả Tâm cười càng âm hiểm, “Tôi không dễ chịu, cô cũng đừng mơ tưởng… Tôi không có được đàn ông, cô cũng đừng nghĩ lấy được.”
Giờ phút này, Đoan Mộc Mộc nhớ tới một câu, nói phụ nữ tàn nhẫn mới là đáng sợ nhất, xem ra quả thế, Lăng Khả Tâm này đã bị ghen tỵ làm cho hôn mê lý trí, bị thù hận hủy diệt lương tâm.
Cô ta đâu còn là một cô gái, căn bản là một dã thú ăn tươi nuốt sống.
“Phá hủy tôi, kết quả của cô cũng không khá hơn chút nào?” Đoan Mộc Mộc không cam lòng làm con mồi dưới miệng cô ta, vẫn liều mạng chống lại, “Nếu Lãnh An Thần cùng Tô Hoa Nam biết cô đối với tôi như vậy, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.”
“Ha ha…” Lăng Khả Tâm càn rỡ cười điên cuồng, “Dù tôi phải xuống Địa ngục, tôi cũng sẽ lôi kéo cô đi cùng.”
Nói xong, Lăng Khả Tâm hướng về phía người đàn ông mang Đoan Mộc Mộc đến, mở miệng, “Cô gái này liền giao cho các người, tận tình chơi đi, đùa chơi chết cô ta, tôi tăng tiền gấp bội cho các người!”
CHƯƠNG 121: ĐỪNG SỢ, CÓ ANH Ở ĐÂY!
Ánh sao thưa thớt trong đêm, gió đêm rét căm căm, thổi trên mặt lại cắt ở trong lòng, Lãnh An Thần đứng ở đầu đường chỗ Đoan Mộc Mộc mất tích, gương mặt âm u tàn bạo.
Tài xế gọi điện thoại cho anh nói Đoan Mộc Mộc không thấy, anh vội vã từ trong quán rượu chạy tới, kết quả từ trong màn hình giám sát phụ cận thấy cô bị người bắt đi.
“Tôi đã phái thuộc hạ và anh em đi tìm, một hồi sẽ có tin tức” Lâm Ám Dạ lên tiếng an ủi, lúc bọn họ n