Disneyland 1972 Love the old s
Cô dâu nhỏ bị gạt cưới của tổng giám đốc

Cô dâu nhỏ bị gạt cưới của tổng giám đốc

Tác giả: Nhất Vạn Vạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210464

Bình chọn: 9.5.00/10/1046 lượt.

An Thần ôm cô thật chặt, dọc theo con đường này, anh giống như là gã điên lái xe, lúc nghe thấy Tây Giao, anh giống như là bị Thần Tiên điểm hóa liền nghĩ đến nơi này, kết quả cô thật ở nơi này, có lẽ là ông trời không nhẫn tâm thấy cô bị thương tổn, mới cố ý để cho anh có cái linh cảm này.

“Bà xã không sợ, không sao, không sao…” Miệng Lãnh An Thần dán lên mặt của cô, chỉ cảm thấy người nóng dọa.

Hai người đều đang đắm chìm trong loại vui sướng sau hoảng sợ, cũng không có chú ý tới hai người đàn ông bị đánh ngã trên đất đã lần nữa đứng lên, mà trong tay của bọn nọ lại có thêm một cái xẻng.

Đoan Mộc Mộc thấy hai người đàn ông này đang quơ múa vật cứng trong tay nện xuống, cô theo bản năng thét chói tai, “Lãnh An Thần cẩn thận!”

Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, Lãnh An Thần muốn tách rời thì xẻng trong tay hai người đàn ông đập xuống “bụp”.

Trong không khí truyền đến tiếng rắc rắc, hình như là âm thanh gãy…

Đoan Mộc Mộc cảm giác máu nóng chảy xuống, giống như là dưới bầu trời bắt đầu mưa, nhưng bọn họ rõ ràng còn ở trong phòng, không phải mưa, đầy máu!

Cô sợ hãi đem đầu nâng lên từ trong ngực Lãnh An Thần, nhưng anh một thanh ấn đầu cô xuống, bởi vì hai người đàn ông công kích anh, còn không ngừng dùng gì đó trong tay đập anh, anh có thể bị thương, nhưng tuyệt đối không thể thương tổn cô được.

Máu tươi rơi xuống trên mặt cô, nóng một chút…

Đoan Mộc Mộc vươn tay, muốn đi chặn lại miệng máu, nhưng căn bản ngăn không được, dòng máu theo khe hở tràn ra, lại theo khuỷu tay cô chảy xuống, chảy xuống thân thể trần trụi của cô, chảy vào trong lòng của cô.

“Không…không nên…” Đoan Mộc Mộc khóc, cầu xin, “Đừng đánh nữa, cầu xin các người đừng đánh nữa mà!”

Nhưng hai người đàn ông này giống như là mất điên rồi, căn bản không chịu dừng lại, hình như nhất định phải đem Lãnh An Thần đánh chết mới cam tâm!

“A! A!” Theo trong không khí truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết, âm thanh cái xẻng đập rốt cuộc cũng dừng lại, bọn Lâm Ám Dạ chạy theo tới hung ác đạp đánh hai người đàn ông này, nhưng Lãnh An Thần vẫn bị thương.

Đoan Mộc Mộc vén mái tóc sang bên để nhìn anh, ánh mắt lại bị anh nhỏ máu làm cho mơ hồ, cô nhìn không rõ bộ dáng của anh, tuy nhiên nó có thể cảm thấy, máu tươi vẫn chảy ra, lướt qua cái trán đầy kiên nghị, lướt qua tròng mắt đen nhánh thâm thúy, lướt qua sóng mũi cao, lướt qua môi nhỏ bé, lướt qua cằm cương nghị, rơi vào trên mặt của cô, trên người…

“Lãnh An Thần…” Cô ôm anh, hình như là làm như vậy, máu của anh sẽ ít chảy một giọt.

“Bà xã, anh không sao, không có việc gì… Không sợ, có anh ở đây…” Rõ ràng máu tươi cũng sắp nuốt sống anh, nhưng anh thế nhưng lại vẫn còn an ủi cô, chỉ là hơi thở yếu ớt làm cho người ta cơ hồ bắt không được.

Một loại tin tức tử vong tiến tới gần, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy trái tim đều giống như bị cắt mở, “Lãnh An Thần…Ông xã…”

Hai chữ này, xưng hô như thế ấy là tự nhiên kêu lên, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ ở thời khắc như vậy, “Anh đừng có chuyện, cầu xin anh! Cầu xin anh mà…”

Cô ôm anh, ôm thật chặt, sợ như vậy, giống như anh là người mà cô cực kỳ sợ khi bỏ lỡ trên cái thế giới này.

Tô Hoa Nam đứng ở đó, nhìn cô kêu gào khàn cả giọng như vậy, nghe cô từng lần một gọi tên của Lãnh An Thần, đáy lòng như có đồ vật gì đó chạy mất, giống như là hạt cát nắm trong tay, thế nào cũng không nắm được.

Bệnh viện nồng đậm mùi thuốc khử trùng làm cho người ta muốn nôn mửa.

Đoan Mộc vô lực dựa vào hành lang dài trong bệnh viện, cặp mắt giống như là cố định nhìn chằm chằm đèn đỏ bật sáng không tắt trước phòng giải phẩu, trái tim như rán dầu hơi lửa.

Trên người của cô trên mặt tất cả đều là máu, nếu như không phải là chung quanh có người, lại vào ban đêm, nhất định sẽ bị coi như nữ quỷ, trên người của cô mặc quần áo đàn ông, là của ai, cô căn bản không nhớ ra, hiện tại một lòng của cô đều níu trên người người đàn ông ở phòng giải phẫu kia.

Cô không dám nhắm mắt, nhắm mắt lại chính là bộ dạng Lãnh An Thần máu me đầy người, khủng bố như vậy…

Trước kia bị anh tổn thương, cô hận anh, muốn rời khỏi anh, nhưng hôm nay khi nhìn anh bị người hung hăng đánh đập, cô mới phát hiện ra mình cũng đau như vậy, giống như cái xẻng kia cũng đánh vào trên người cô.

Anh là vì bảo vệ cô mới bị thương, nếu như không phải là che chở cô, hai người đàn ông này hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.

Hầu như không cần nhớ lại, trước mắt liền thoáng qua hình ảnh anh ấn đầu của cô, che chở cô vào trong ngực, để ý như vậy, e sợ cô chịu một chút xíu thương tổn.

Anh cuối cùng nói với cô không phải là anh đau, mà là an ủi cô.

“Không sợ, có anh ở đây!” Đó là câu an tâm nhất đời này mà Đoan Mộc Mộc nghe được, lời nói ấm lòng, giờ phút này trở về chỗ lời này, giống như Lãnh An Thần còn đứng ở bên cạnh.

Chợt, đầu vai Đoan Mộc Mộc nặng trĩu, cô ngẩng đầu theo bản năng, thậm chí cho là Lãnh An Thần trở lại, nhưng khi thấy dung nhan trước mặt, vui sướng trước mắt chợt bị tiêu diệt.

Mất mác, thất vọng, giống như cô căn bản không muốn nhìn người trước mắt.

Tô Hoa Nam không phải người mù, anh ta cũng nhìn