
ột cô gái đùa như thế thì lẽ nào giữa họ có gì gì đó. Nàng hơi lo sợ nhảm nhí, thấy khó chịu cuồn cuộn trỗi dậy. Tuấn Kiệt kể ra nhìn cũng được nếu không nói quá lá khá đẹp trai, việc hắn có bạn gái bình thường thôi. Giờ nàng cũng có là cái gì đâu lại quan tâm nhưng sao vẫn buồn buồn.
HỒI 10 (6)
Và bà chị nọ vui vẻ nói với nàng…
– Là chị thay đồ cho em đó. Còn thằng này hồi tối ngủ bên phòng của chị bên kia?
– Hai người ngủ chung sao?
Diệu Hằng hỏi ngay làm Tuấn Kiệt nổi khùng la liền nhưng chị kia chỉ cười rũ rượi…
– Êh, nói bậy gì thế con nhỏ kia!?
– Hì… Nó ngủ với chị và bạn trai chị nữa nên phải chịu cảnh nằm dưới sàn đó. Sáng nó mới qua không có làm gì em đâu đừng có lo!
Diệu Hằng thấy nhẹ nhõm ngay không phải vì Tuấn Kiệt chẳng làm gì mình mà vì chị ấy không có quan hệ gì với hắn cả. Nàng cười với chị ấy, bộ dạng mặc áo của hắn như thế khiến tên đó muốn bỏ chạy để thật không làm gì bậy.
Chợt lại có một anh đi te te vào ôm ngay chị ấy…
– Đi ăn trưa thôi em!
– Ừhm! Anh chị đi nha hai đứa!
Cô chị hớn hở đi với bạn trai. Anh nọ còn nói với Tuấn Kiệt trước khi đi ra…
– Cám ơn em hôm qua làm giúp anh nha Kiệt!
– Rồi, nói mãi! Hai người đi đâu đi phức đi!
– Haha… để nó ở riêng với bạn gái đi anh!
Cặp đó đi thật tình tứ. Giờ chỉ còn lại hai đứa thật căng thẳng làm Hằng xấu hổ không biết làm gì. Tuấn Kiệt cũng ngại quay đi lấy bộ đồ mà nói…
– Mặc đỡ đi, tui đi mua đồ ăn!
– Ờh!
Hắn chuồn lẹ ra ngoài vỗ mạnh cái mặt mình cho tỉnh táo một chút. Diệu Hằng cầm bộ đồ, hai má nhanh chóng đỏ ửng muốn gục xuống vì là áo của Tuấn Kiệt. Sao nàng lại làm ra những trò nhục nhã và xấu hổ như thế chứ? Nàng ngốc còn hơn đứa bại não nữa mà….
#Hết Hồi 10#
HỒI 11
Diệu Hằng vào phòng tắm thấy cái áo đầm của mình dính đầy “cháo lòng” của mình ói lên, thật không dám tưởng tượng tối qua mình thảm hại như thế nào. Sau này làm sao nàng dám ngẩn cao đầu nhìn mặt hắn nữa.
Nàng giặt áo rồi tắm thấy toàn là sữa tắm, dầu gội nam thôi đúng là hắn ở một mình rồi. Diệu Hằng khoái chí nghịch bàn chải, kem cạo râu và dao cạo của hắn cười khì khì thì ra Tuấn Kiệt cũng có râu chứ. Song nàng lại cố bình tĩnh không phá nữa vì tình huống này sao có thể vui vẻ vô tư như thế.
Quần short dài quá đầu gối, áo thun to hơi rộng nhưng sạch sẽ. Nàng cố truyền ý nghĩ là mình mặc áo của anh hai thôi không có gì để xấu hổ nhưng vẫn ngại vì là áo của hắn.
Tuấn Kiệt đi mua đồ ăn chưa về. Nàng nhìn căn phòng cũng khá to gọn gẽ sạch sẽ có phần ngăn nắp nữa. Nàng không ngờ hắn lại là loại người kĩ tính, thế mà ở trường lại quậy phá làm đại ca côn đồ trên thật nhếch nhát.
Tuấn Kiệt còn làm cả bài tập về nhà, cả nàng còn chưa làm. Diệu Hằng không biết có phải hắn đánh doạ ai làm giúp không thì hắn về thấy nàng tấn công bàn học của mình liền nhíu mày ngay…
– Đừng có phá đồ của tui!
– Ông có làm bài tập hả? – Trong giọng nàng kinh ngạc vòn hơn chuyện gì rất kinh dị.
– Đi học làm chi mà không làm?
Học sinh lưu ban phát biểu câu này để thầy cô giáo nghe được chắc cũng khóc hết nước mắt. Diệu Hằng cười cười ma mãnh nói…
– Hết học kì phải coi điểm số và hạng của ông mới được coi có “bết” hay không?
– Rảnh quá ha? Đi coi điện thoại của cô kêu suốt từ sáng kìa!
– Áhh… quên mất!!!
Nàng tìm giỏ con thỏ của mình. Tối qua nàng qua đêm ở đây chắc mấy bạn lo lắm. Tuấn Kiệt để bàn thấp ra dọn cơm hộp nhìn Diệu Hằng vì lo coi điện thoại khiến cái áo to tuột hở vai thấy dây áo trong màu hồng nữa. Lập tức hắn lại dán mắt vào hộp cơm để bình tĩnh.
Diệu Hằng gọi lập tức nghe giọng khóc của ba con bạn…
~ Hic… pà ở đâu vậy? Có bị làm sao không? Sáng dậy không thấy pà mới nhớ hôm qua về quên mất pà – Đích thị là bạn “tốt”
~ Đừng khóc … tui không sao hết ak.
~ Tụi tui hư quá, xin lỗi pà Hằng ơi! Vậy hôm qua pà ở đâu?
Bị hỏi nàng đơ ra mắt nhìn Tuấn Kiệt đang ngồi một đóng đó. Hắn ngồi giữ im lặng cho nàng nói chuyện. Tim nàng đập thình thịch dĩ nhiên không thể nào khùng khai ra đã qua đêm tại nhà Tuấn Kiệt nên buột lòng nói dối…
~ Tui say nên quên gọi anh hai rước về rồi!
~ Trời! Vậy anh Phong “giết” pà rồi!
~ Ừhh…cũng bị chửi nhưng không sao. Thôi mấy pà chơi tiếp đi tui không sao đâu. .. Ừhm thứ hai gặp sau!
Mấy con bạn áy náy, thấy có lỗi lắm nhưng nghe Diệu Hằng về nhà tối qua thì an tâm hơn. Nàng thở phào tắt máy mừng không bị lộ chuyện thì thấy Tuấn Kiệt nhìn mình, một cái nhìn không vui có chút giận dữ…
– Cái gì cô cũng biết cách nói dối lừa người ta được hết nhỉ?
HỒI 11 (2)
Nàng giật mình vì hàm ý của hắn nàng thật tồi tệ. Diệu Hằng đã nói dối gạt hắn, lần này còn trước mặt hắn làm lần nữa. Nhưng nói dối này đâu có ý xấu. Nàng bấn loạn, sâu thẳm sợ hắn càng ghét giận mình cố giải thích nhưng…
– Tui nói chỉ vì…
– Ăn đi!
Tuấn Kiệt lạnh nhạt nói rồi ăn cơm làm nàng cảm giác uất ức muốn khóc. Hắn không cần nghe nàng nói gì cả. Mà cũng đúng thôi nàng làm hắn giận, bây giờ làm sao hắn tin tưởng những gì nàng nói cơ chứ. Diệu Hằng rất muốn giải thích cho hắn hiểu nhưng bất lực ăn cơm không nổi.
Cả hai đã c