
m riết lấy Thiên Bảo, chẳng rời cậu nửa bước. Bạn đã quên bạn là ai và Thiên Bảo là ai rồi ư? – Uyên Vân nhếch môi mỉa mai.
– Ko quên nhưng cũng ko đến nỗi nhớ lắm về điều đó. Bởi cả tôi và Thiên Bảo đều là học sinh BFM, đều là người như nhau cả. – Hân Hân cũng cười nhại lại làm Uyên Vân điên tiết.
– Bạn quên đoạn ghi âm ấy ư? Trong lòng Thiên Bảo, bạn chẳng là gì cả. – Uyên Vân cười đắc ý.
– Bạn ko nói thì suýt nữa tôi đã quên. Có thể trong lòng cậu ấy tôi chẳng là gì cả nhưng làm sao bạn biết được trong lòng tôi, cậu ấy là gì cơ chứ? – Nó cố trấn tĩnh, nó ko thể để Uyên vân thấy nó đau lắm khi nói ra những lời ấy.
– Bạn…
– Bạn thích cậu ấy? Tại sao ko đi nói với cậu ấy mà phải nói với tôi? Bạn sợ tôi cướp cậu ấy của bạn sao? – Hân Hân tiếp tục nói.
“Bốp” Năm ngón tay in lên má của Hân Hân.
– Mày nghĩ mày đủ tư cách lên mặt dạy đời tao sao? – Uyên Vân dường như hiện nguyên hình như một con quỷ vậy.
-……….
– Mày sẽ ko bao giờ có được Thiên Bảo. Ko bao giờ. Cậu ấy là của tao. Mày nhớ đấy, là của tao, của Uyên Vân này, mãi mãi. – Uyên Vân nghiến răng ken két.
– Tôi là của bạn khi nào? – Một giọng nói thứ ba xen vào cắt ngang dòng suy nghĩ của hai cô gái.
– Thiên Bảo? – Hân Hân và Uyên Vân đồng thanh.
Tên con trai đứng tựa vào cửa lớp từ từ tiến lại về phía hai cô gái. Khoảng không lặng im dường như Uyên Vân có thể cảm nhận được tiếng trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
– Nói đi, tôi là của bạn khi nào? – Thiên Bảo xiết mạnh cổ tay Uyên Vân đưa lên cao, chĩa ánh nhìn vào cô gái đang run cầm cập.
– Mình… mình…. chỉ là mình thích cậu. – Uyên Vân lắp bắp, cô cúi mặt và quay ánh nhìn đi chỗ khác.
– Thật nực cười. – Thiên Bảo nhếch mép. – Ko lẽ chỉ vì vậy mà bạn khẳng định tôi là một vật chỉ cần bạn thích là có được sao? Bạn xem tôi là gì? Và tại sao lại đánh Hân Hân?
– Tại sao lúc nào cũng bảo vệ cô ta? Cô ta có là gì của cậu đâu? Chính cậu đã nói vậy với Thiên Minh còn gì? Cô ta chỉ là một cô gái qua đường đến rồi đi trong tim cậu thôi mà! Tại sao chứ? – Những giọt nước mắt của Uyên Vân bắt đầu rơi. Lúc này có lẽ cô đã đủ can đảm để nhìn vào đôi mắt của người con trai cô thích. Cô muốn biết tại sao dù cô có làm gì thì trong mắt cậu ấy vẫn ko hề có cô.
Thiên Bảo giật mình. Ko lẽ cô gái kia đã nghe trộm được cuộc đối thoại đó. Và ko lẽ chính Hân Hân cũng biết? Ko hiểu sao lúc này đây, cậu lo sợ vô cùng. Nếu Hân Hân biết được cuộc đối thoại kia rồi thì tại sao vẫn bên cậu, tại sao ko mắng hay thậm chí là cắt đứt mọi liên lạc với cậu. Thiên Bảo nhìn Hân Hân với ánh mắt đau khổ. Đáp lại cậu, Hân Hân cũng vậy, dù ko khóc nhưng cậu biết nó đang đau.
– Vì… cô ấy là người tôi yêu. – Thiên Bảo buông tay Uyên Vân và tiến lại chỗ Hân Hân , kéo nó đi khỏi đó trước sự hụt hẫng của Uyên Vân.
Trên hành lang vắng người, Thiên Bảo vẫn nắm tay nó kéo đi. Hân Hân mỉm cười thích thú.
– Mình… là người bạn yêu à?
– Bạn ngốc đến mức ko biết được đó là câu nói đùa à? – Thiên Bảo đỏ mặt nhưng về đang quay lưng với nó nên nó ko thể thấy được bộ dạng đau khổ của cậu lúc này.
Dù cậu có nói gì đi nữa thì ko thể phủ nhận rằng Hân Hân đang rất hạnh phúc. Lâu lắm rồi nó ko được nghe câu nói này từ Thiên Bảo mặc dù đó chỉ là một lời
Nó cùng Thiên Bảo leo lên xe. Thiên Bảo luôn là thế, đôi lúc nó chẳng thể hiểu nổi những suy nghĩ gì đang xuất hiện trong đầu cậu.
– Tại sao bạn lên lớp tìm mình vậy? – Hân Hân mở lời.
– HẢ? – Lúc này Thiên Bảo mới nhớ ra. Cậu lên lớp tìm nó làm gì nhỉ? Chỉ là ngồi trong xe thấy vắng, tự dưng chiều nào cũng chở nó đi loanh quoanh, hôm nay đùng một cái nó biến mất nên thấy lo, chạy lên lớp tìm. Cậu sẽ giải thích với nó như vậy sao? Ngượng chết mất!
– Vì sao? – Hân Hân chăm chú nhìn cậu.
– Vì… đi ngang qua thấy thế thôi, ai bảo tôi tìm bạn? – Thiên Bảo lảng tránh.
– Thế à? – Hân Hân xụ mặt rồi ngồi yên để mặc cho không khí yên lặng bủa vây quanh.
– Hân Hân này. – Thiên Bảo hạ giọng.
Nó quay sang nhìn Thiên Bảo.
– Bạn đã biết những gì? – Thiên Bảo làm vẻ nghiêm trọng.
Hân Hân hiểu cậu muốn nói gì. Nó cười rạng rỡ hoặc chí ít là cố cười như vậy.
– Biết hết rồi! Hì! Mình biết trong lòng cậu, mình là ai.
– Vậy tại sao bạn vẫn ở bên mình, vẫn giúp mình. Tại sao ko đi thật xa, đến một nơi ko có mình nhưu bạn vẫn nói? – Thiên Bảo ko nén nổi sự tò mò.
– Lắm lúc cũng nghĩ vậy lắm chứ, cũng muốn đi lắm chứ. – Hân Hân cười nhạt.
– Tại sao ko làm?
– Mình đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi nhỉ? Có cần phải nhắc lại ko Thiên bảo, mình yêu cậu! – Hân Hân nói rồi đánh trống lảng – Oh! Mát quá, hôm nay trời nổi gió rồi, chắc sẽ có mưa đấy!
Nhưng Thiên Bảo ko còn để ý nói gì nữa rồi. Cậu chỉ cần biết nó yêu cậu, thế là đủ còn mưa hay ko có quan trọng đến vậy ko?
Thiên Bảo nhìn Hân Hân, cười hài lòng.
======================================
– Lâm Duy, bóng bay! – Nó kéo áo Lâm Duy, nhõng nhẽo như một đứa trẻ.
– Làm ơn đi, tôi ko phải là ba cô! – Lâm Duy hét lên ôm đầu nhưng vẫn mua cho nó.
– Hì, làm ơn đi, tôi muốn là con anh! – Nó cười rồi chộp lấy chùm bóng bay trong t