Teya Salat
Có một điều em không biết: Anh yêu em!

Có một điều em không biết: Anh yêu em!

Tác giả: Lambangdi1997

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322685

Bình chọn: 8.00/10/268 lượt.

ng tin khôi đang lay động nhẹ dưới ánh nắng chiều.

Và cũng một nơi nào đó, một chàng trai sững sốt nhưng rồi cùng thản nhiên để một nét vui thoáng qua khuôn mặt. Trên môi cậu xuất hiện một nụ cười.

=========================

Nó và Lâm Duy bước chân vào nhà cũng là lúc ánh nắng tắt hẳn ở phía tây chân trời.

– Chào ông! Chào pama ạ! – Cả hai đồng thanh.

– Chào hai cháu! Vui chứ? – Ông nội ân cần hỏi.

– Vâng. – Cùng cười trừ rồi cùng bước về phòng.

Nó mệt lử và nằm bẹp ra giường.

– Ôi chiếc giường yêu quý, tau đã nhớ mày đến chừng nào! – Nó rên rỉ rồi chìm luôn và giấc ngủ ngon lành.

Một tuần quá ngắn ngủi cho những cảm giác hạnh phúc đã trôi qua, những chuỗi ngày mới lại bắt đầu và bắt đầu từ một giấc ngủ, một giấc mơ, mơ về một cánh đồng lau trắng xóa….

===============================

– Em muốn anh giúp một việc! – Hoài An từ đâu chạy đến níu tay Key.

– Việc gì? – Cậu bất đắc dĩ đáp lại.

– Đứng yên! – Nói rồi, cô bé nhướn người và nghiêng đầu, cười thật tươi bên cạnh Key.

“Tách”

Ánh sáng nhỏ xoẹt qua khuôn mặt ngơ ngác của cậu.

– Cảm ơn nha! Anh rất ăn ảnh đấy! – Hoài An nói rồi vẫy chào tạm biệt và bước đi.

*~*~*

12h30.

Trăng có lẽ ko ngủ được, vẫn sáng vằng vặc . Hoài An cũng vậy, cô bé khẽ cười nhìn ngắm ông trăng trên cao, tay mân mê chiếc điện thoại màu trắng xinh.

Bất giác, những ngón tay chạm nhẹ vào bàn phím điện thoại.

“Đang gọi Key”

– Đầu dây bên kia, giọng con trai mệt mỏi.

– Ko, chỉ muốn nghe thấy giọng anh thôi. – Hoài An cười.



– Anh.

– <…..>

– Chúc ngủ ngon!

Tút…tút…tút…..

Cô bé thở dốc, khuôn mặt đượm nét buồn.

Ko biết từ bao giờ, trạng thái này lại đến với cô bé như một người bạn, người bạn đó luôn gõ cửa ngay cả trong những giấc mơ….

=============================

Đầu đông những ngày có nắng, có gió, trên chiếc xe màu xanh dương quen thuộc, khoảng không im lặng vẫn khéo dài.

– Hân Hân, điện thoại kìa! – Thiên Bảo nhắc khẽ.

– Umk! – Hân Hân gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu, vớ lấy chiếc điện thoại.

– Anh Jun? Có chuyện gì vậy ạ? – Hân Hân nhỏ nhẹ.

– Jun lên giọng. Chịu hết nổi với anh chàng này, ai cũng “em gái yêu”.

– Stop! Anh muốn nhờ vả gì hả? Ko cần phải tâng bốc vậy đâu, em vốn tốt bụng rồi nên anh có nói cũng ko thay đổi được gì đâu ạ! – Hân Hân cười vang, ko để ý một ánh mắt nhìn cô khó chịu.

– Jun dụ.

– Em lớn rồi anh ạ! Hì!

– Jun ngập ngừng.

– &*^$%&. OK?

– Jun vui sướng.

– Thôi được rồi! Em cũng yêu anh mà! – Hân Hân trêu nhưng trò đùa hơi quá trớn rồi thì phải. Bằng chứng là khuôn mặt ai đó đã đỏ bừng bừng bên cạnh cô.

Càng ngày Hân Hân càng ko hiểu ông anh Jun này. Chằng biết trong lòng nghĩ gì nữa nhưng mà thôi, giúp thì giúp cho trót. Nó khẽ cười rồi cất điện thoại vào túi.

Bỗng chiếc xe phanh gấp bên lề đường làm nó ngã người về phía trước.

Quay sang Thiên Bảo, khuôn mặt cậu hơi chuyển sắc, ko biết có chuyện gì đây?

Đến trước cổng trường, nó vừa đặt chân xuống xe thì nghe thấy giọng nói có vẻ đầy đe dọa của Thiên Bảo vang lên bên tai.

– Ra về, bạn lên sân thượng gặp tôi!

Nó chưa kịp hỏi gì thì chiếc xe đã khuất bóng ở nhà xe trường.

Khẽ lắc đầu, nó bước nhanh về lớp.

Ra về, sân trường vắng lặng, thưa thớt người và có lẽ sân thượng còn vắng hơn.

Những bước chân nặng nề cứ đeo bám nó trên lối lên cầu thang để đến sân thượng. Phía sau cánh cửa kia chính là Thiên Bảo, là người mà nó yêu nhưng mà cái cảm giác lúc này thật lạ, chưa bao giờ nó cảm thấy áp lực như thế này trước khi gặp cậu.

Nó đẩy cửa bước ra ngoài, đằng hắng khẽ ra dấu sự có mặt của mình nhưng dường như Thiên Bảo vẫn ko để ý đến.

Cậu đứng đó, cách nó mười bước chân thôi nhưng sao mà xa thế.

– Cậu gọi mình? – Nó lấy hơi rồi hỏi khẽ.

Ko có tiếng trả lời, Thiên Bảo cứ ý như một pho tượng đứng. Cà vát ca rô đen trắng tung bay trong gió chiều. Nắng chiều nhuộm màu tóc cậu và nhuộm luôn cả tâm hồn cậu.

Một tiếng thở dài não nề mà dù Thiên Bảo có cố nén nó vẫn nhận ra.

– Hân Hân này! Tôi nghĩ đến lúc kết thúc trò chơi phục hồi trí nhớ này rồi. – Cậu nói chậm rãi, chậm hết mức có thể để tai nó có thể nghe và tim nó có thể đau theo những lời đó.

-…..

Thiên Bảo quay lại phía nó. Ánh mắt cương quyết của cậu xoáy vào tia nhìn của nó. Đôi mắt đó…. sao lại nhẫn tâm nhìn nó như vậy.

– Vì… dù ở quá khứ hay hiện tại, hình như tôi đã yêu bạn mất rồi!

Ánh nắng chiều ngọt lịm quyện vào mùi hương thoang thoảng. Ko hẳn là một câu tỏ tình nhưng nó là một bắt đầu, bắt đầu của một kết thúc.

Đôi mắt nó và cậu, chạm nhau ở một điểm nào đó, bất định trên không trung. Trái tim nó và cậu, kể từ giờ phút ấy lại bắt đầu chung nhịp đập hay có phải chẳng trước giờ đã vậy, chỉ là có ai đó cố gắng phủ định điều ấy mà thôi!

Chương 62

Jun ngồi bên cửa sổ trong phòng hội BF, bất giác cậu cườ