Có một điều em không biết: Anh yêu em!

Có một điều em không biết: Anh yêu em!

Tác giả: Lambangdi1997

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322613

Bình chọn: 10.00/10/261 lượt.

ay cậu và bỏ chạy.

– CÔ ĐỨNG LẠI CHO TÔI. – Lâm Duy đuổi theo.

Hai đứa nó chạy vòng vòng trên vỉa hè. Chùm bóng bay trong tay nó thổi ngược lại chiều gió. Cả những tiếng cười trong trẻo vang lên như khúc nhạc đệm cho khúc ca chào mùa.

Chợt, nó khựng lại một cách bất ngờ.

– Cô đừng hòng chạy thoát – Lâm Duy chạy đến cạnh nó, thở hổn hển rồi ra giọng đe dọa.

– Suỵt! – Nó đưa ngón tay chạm môi cậu.

Lâm Duy tòn mắt nhìn nó nhưng nó ko để ý đến cậu nữa, nó tiến bước từ từ đến bên một cái bóng nhỏ nhắn đang gục đầu ủ rủ cạnh thành hồ.

– Này nhóc! – Nó đặt tay lên vai cậu bé.

Cậu nhóc ngẩng mặt lên nhìn nó, tập vé số trong tay nhóc rung rung theo gió.

– Chị bày cho nhóc cách bán hết vé số này nhé? – Nó mỉm cười thân thiện.

Mặt cậu nhóc bán vé số chuyển hẳn sang sắc thái khác, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt ngây thơ nhưng đầy sự khắc khổ của cuộc đời đó.

– Ghé tai lại đây! – Nó ghé sát vào tai cậu bé thì thầm điều gì đó.

Một lát sau, nhóc nọ đứng dậy tiến về phía Lâm Duy, chìa tập vé số ra trước mặt cậu:

– Anh mua giúp em đi ạ.

– Anh…. ko chơi mấy thứ này –Lâm Duy nhìn cậu bé đầy tội lỗi.

– Anh ko chơi hay là anh hết tiền rồi nhóc ạ? – Nó dở giọng mỉa mai.

Chạm tự ái, Lâm Duy rút tiền ra với vẻ mặt hậm hực.

– Này nhóc, cầm lấy, ko cần trả lại đâu.

– Ko cần anh nói nó cũng ko có tiền trả lại cho anh đâu. Ngủ ngon nhé nhóc. – Nó vảy tay chào tạm biệt rồi nhìn thấy dáng vẻ hạnh phcú cậu nhóc nọ chạy thật xa.

– Sao cô biết nó là nhóc bán vé số dạo, nhớ trên tay nó ko phải là vé số hoặc nó chỉ mua giúp người ta thôi thì sao? – Lâm Duy thắc mắc nhìn nó.

– Vì… giữa những người cùng cảnh ngộ luôn có một thứ đồng cảm. – Nó nhìn lên khoảng không vô định trên bầu trời.

– Này, ko phải cô định bảo tôi mua hết những thứ này đấy chứ? – Lâm Duy nhắn nhó nhìn nó sau khi nó mang đến trước mặt cậu “vô vàn” những đứa trẻ với những thứ cần bán trên tay.

– Tự anh nói chứ tôi có nói gì đâu nà! – Nó mỉm cười lém lỉnh.

– Sao có thể…. – Lâm Duy trố mắt nhìn nó.

– Sao lại ko thể? Bộ công tử nhà giàu cũng có lúc hết tiền à? – Dù biết là đang bị nó trêu nhưng Lâm Duy vẫn thấy tức để rồi giờ đây, chính cậu lại trở thành nạn nhân. Một tay cầm bong bóng, xách theo lãng hoa quả. Tay kia thì ôm tập báo và vé số. Còn chân thì co lên trên ghế, nhường giày cho cậu nhóc bên cạnh cà cà đánh đánh. Tình cảnh này khiến cậu ko biết nên khóc hay nên cười.

– Tôi thật là sai lầm khi chọn đi chơi với cô. Kiểu này ko phải là đi chơi mà đi đày thì đúng hơn. Híc! – Lâm Duy thở ngắn than dài.

– Tôi có ép đâu! Là tự anh muốn đấy chứ. – Nó lại cười toe toét.

– Xử lý đống đồ này sao đây? – Cậu lắc đầu ngao ngán.

– Chuyện nhỏ như con thỏ. – Nó nói rồi đứng bật dậy cầm lấy chùm bóng trên tay Lâm Duy thả lên bầu trời.

– Anh ước gì đi! – Nó nheo nheo mắt.

– Ước gì là sao? – Cậu nhìn nó khó hiểu.

– Là ước điều gì đó anh mong muốn, có thể chùm bong bóng kia sẽ gửi ước mơ của anh lên Thượng đế. Biết đâu ngài có thể giúp được thì sao? – Nó giải thích rồi chắp tay lẩm bẩm điều gì đó.

Ko hiểu vì sao cậu lại tin vào những lời nói nhảm nhí của nó. Cậu cũng nhắm mắt lại và bắt đầu đeo đuổi những ước muốn của riêng mình.

Ước muốn chỉ có Thượng đế thấu hiểu và như nó nói biết đâu một ngày nào đó những ước mơ ko chờ mà đến, đến một cách bất ngờ….

Chương 61

– Thiên Bảo, cậu có chuyện gì vui sao? – Thiên Minh vỗ vai cậu bạn đang ngồi cười một mình.

– Ko, à mà có. – Thiên Bảo lại cười.

Thiên Minh nhìn bạn khó hiểu rồi chậm rãi nói:

– Thôi được, cậu ko muốn nói thì cũng chẳng ai ép cả nhưng tớ là bạn của cậu, tớ hiểu.

– Chính vì tớ biết cậu hiểu nên ko cần nói làm gì phải ko? – Thiên Bảo nháy mắt rồi bước ra khỏi phòng, để lại một mình Thiên Minh.

Có lẽ khi ở một mình, con người ta sẽ bình thản suy nghĩ được nhiều điều hơn, thấu đáo hơn. Và có lẽ khi ở một mình, tâm tư người ta cũng “loạn lạc” hơn, trái tim vượt lên trên cả lý trí những chính lý trí lại kiểm soát con tim.

Từ cái ngày đó, cái ngày mà nó bước vào lễ đường cùng Lâm Duy, trong tim cậu như bị một đám mây mù che kín, ôm trọn lấy con tim và tạo ra những nỗi đau không rõ nguyên do.

Hơn ai hết, cậu hiểu rõ mình thích nó và cũng hơn ai hết, cậu biết rằng nó thích Lâm Duy. Nhưng ai bảo yêu là muốn người mình yêu được hạnh phúc và cũng ai đó đã bảo tình yêu ko cần sự ích kỷ nhưng nêu ko có sự ích kỷ thì ko phải là tình yêu.

*~*~*

– Ko có chuyển biến gì sao? – Người con gái trẻ với bộ đồ đen toàn tập đưa ánh mắt sắc lẻm về phía cô gái đang ngồi đối diện.

– Em sẽ cố, nhất định sẽ thực hiện đúng yêu cầu của chị. – Cô gái run run bảo.

– Năm ngày, hạn cuối đấy! – Cô gái “đen” nghiến răng và vẻ mặt đầy suy tư.

– Vâng. – Cái giọng vỡ òa như sắp khóc. – Nhưng… có cần thiết phải….

– Cô quên cái chết của người đó thảm thương như thế nào rồi ư? – Người kia quát lên.

– Ko ko, em chưa bao giờ quên điều đó ngày cả trong mơ…. – Cô gái bỏ lửng câu nói rồi tiếp bằng giọng nói đầy nước mắt – Nhưng…. có thể điều đó ko thành thì sao? Người con trai kia ko thể….

– IM NGAY! Bằng


Polaroid