
đúng không? Duẫn Ngọc Hân! Cô vì sao phải đối xử như thế với con bé chứ!”
Duẫn Ngọc Hân lắc mình tách ra khỏi công kích của cô, hổn hển nói: “Trẻ con chẳng qua là đau bụng mà thôi, cô đã chịu hết nổi rồi? Nếu như là đứt tay đứt chân, đi đời nhà ma thì sao? Cô chẳng phải là…”
“Câm miệng! Cô câm miệng cho tôi!” Lâm Tử Hàn hét lớn: “Cô rất tàn nhẫn! Duẫn Ngọc Hân! Cô so với bọ cạp độc còn độc hơn!”
“Người điên! Đưa cô ta ra sau nhà đi!” Duẫn Ngọc Hân giả vờ tức giận phân phó người hầu canh giữ ở cửa, trên mặt cũng là sự lạnh lùng do đạt được ý đồ, không hề để ý tới cô, đẩy cửa đi vào gian phòng Tiểu Thư Tuyết.
Tiêm thuốc giảm đau, Tiểu Thư Tuyết dần dần an tĩnh lại, nằm trong lòng Tiêu Ký Phàm ngoan ngoãn tùy ý bác sĩ loay hoay.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Tiêu Ký Phàm bị xoay đi xoay lại đến đầu đầy mồ hôi nhìn chằm chằm bác sĩ gia đình hỏi.
Bác sĩ mỉm cười yên bình với mọi người, nói: “Đại thiếu gia, phu nhân không cần lo lắng, tiểu tỷ tỷ chỉ là viêm túi mật, tiêm hai mũi là tốt thôi”
“Làm sao lại đột nhiên viêm túi mật? Hơn nữa là đứa trẻ nhỏ như vậy” Tiêu phu nhân không thể tin tưởng mà quan sát ông.
“Viêm túi mật đều tới không có dấu hiệu, chẳng phân biệt được tuổi tác” Bác sĩ gia đình kiên nhẫn hồi đáp.
Duẫn Ngọc Hân rút khăn giấy, đưa tới trước mặt Tiêu Ký Phàm, ôn nhu lau mồ hôi trên trán anh, mỉm cười an ủi: “Ký Phàm, bác sĩ nói Tiểu Thư Tuyết không có việc gì, anh không cần lo lắng”
“Ừ” Tiêu Ký Phàm thản nhiên đáp lại, đưa tay đẩy tay nhỏ bé mềm mại của cô ta, cự tuyệt sự ôn nhu vô cùng thân thiết của cô ta.
Chương 209
Chương 209: Nhạy cảm
Lâm Tử Hàn lo lắng vô cùng bồi hồi đứng trước cửa nhà chính, vô luận cô cầu xin thế nào, mấy người hầu trong nhà nhất định không cho cô bước vào nhà chính một bước.
Không phải bọn họ không có lòng đồng tình, thật sự là lệnh của phu nhân khó cãi!
Lâm Tử Hàn nức nở gào khóc: “Tôi chỉ là muốn nhìn liếc mắt con của tôi! Vì sao không cho?! Tiêu Ký Phàm! Anh lăn ra đây cho tôi! Đi ra!”
“Cô ồn ào nữa, tôi đuổi cô đi ra ngoài!” Tiêu phu nhân tàn bạo uy hiếp.
Tiêu Ký Phàm trên tầng hai ngồi bên Tiểu Thư Tuyết mơ hồ nghe được dưới lầu có động tĩnh, tựa hồ là tiếng của Lâm Tử Hàn. Lúc này mới nhớ tới, trước đó cô cũng đã tới, lại bị Tiêu phu nhân đuổi đi ra.
Lúc đó anh đang bề bộn, căn bản không có thời gian lo lắng cho cô.
Duẫn Ngọc Hân thấy anh đang ngưng thần nghe động tĩnh dưới lầu, vội mỉm cười nói: “Ký Phàm, anh cũng không thể đi, Thư Tuyết tỉnh tìm không được anh sẽ khóc”
“Anh đi xuống xem một chút” Tiêu Ký Phàm đứng dậy, vẫy tay hai nữ hầu canh giữ ở cửa, ý bảo bọn họ bảo vệ tốt Tiểu Thư Tuyết, nhấc chân sải bước đi xuống dưới lầu.
Lâm Tử Hàn vừa nhìn thấy Tiêu Ký Phàm, liền kích động mà vọt đi tới, gắt gao nắm hai tay anh cấp thiết hỏi thăm: “Ký Phàm, Tiểu Thư Tuyết thế nào? Nó có khỏe hay không?”
“Nó khỏe rồi, đã ngủ” Tiêu Ký Phàm trở tay ôm người cô, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô.
Mới vừa lau hết, nước mắt Lâm Tử Hàn lại tuôn ra lần nữa, khóc rống lên án: “Ký Phàm! Là Duẫn Ngọc Hân làm hại! Là cô ta cho Tiểu Thư Tuyết uống sữa bột pha sai, Thư Tuyết mới có thể đau bụng!”
“Em không có!” Duẫn Ngọc Hân bên cạnh tủi thân biện giải, tủi thân hạ mặt xuống, là mỉm cười mỉa mai. Không có là không có, thân đứng không sợ bóng nghiêng, hoàn toàn không quan tâm sự lên án của Lâm Tử Hàn.
“Có! Chính là cô! Cô vẫn đều muốn hại chết nó!” Lâm Tử Hàn chỉ cô ta phẫn hận mắng, lập tức chuyển hướng Tiêu Ký Phàm, hai mắt đẫm lệ nói: “Ký Phàm! Là cô ta, đều là cô ta làm hại”
“Tử Hàn, em bình tĩnh một chút” Tiêu Ký Phàm khống chế được thân thể giãy dụa không ngớt của cô, lo lắng trấn an: “Tiểu Thư Tuyết chỉ bị viêm túi mật, không thể bị người ngoài hãm hại”
“Không phải như thế… Ký Phàm, anh phải tin tưởng tôi! Thật là cô ta làm hại!” Cô ta vừa rõ ràng thì thừa nhận là cô ta làm hại, rõ ràng chính cô ta!
Tiêu Ký Phàm ôm cô vào trong lòng, lớn tiếng hứa hẹn: “Tử Hàn, em phải tin tưởng tôi, không người nào dám thương tổn Tiểu Thư Tuyết, bằng không mặc kệ là ai, tôi sẽ không dễ dãi như thế đâu!”
Lời của anh lạnh lùng kiên định lại nghiêm túc, Duẫn Ngọc Hân bên cạnh không khỏi rùng mình một cái, may là cô ta không nghĩ qua muốn gây thương tổn cho Tiểu Thư Tuyết! Bộ dạng của Tiêu Ký Phàm thật đáng sợ, dù cho cho cô ta thêm một trăm lá gan nữa, cô ta cũng không dám!
Lâm Tử Hàn lại căn bản không thể tin lời hứa hẹn của anh, cô chỉ tin tưởng thứ mình thấy, cô cũng tin tưởng Duẫn Ngọc Hân tuyệt đối làm được ra loại chuyện này. Nhưng mà, Tiêu Ký Phàm không tin lời của cô, Tiêu phu nhân cũng không tin lời của cô!
“Tử Hàn, là em quá nhạy cảm” Tiêu Ký Phàm hôn trán cô, tựa như chính cô nói, cô xác thực có phần quá căng thẳng thần kinh.
Lâm Tử Hàn nâng hai mắt đẫm lệ lên, quan sát anh năn nỉ: “Anh để tôi gặp Tiểu Thư Tuyết, có được hay không?”
Tiêu Ký Phàm không mở miệng nói, ôm cô đi đến gian phòng trên lầu của Tiểu Thư Tuyết.
———————
Nhìn chăm chú vào Tiểu Thư Tuyết đã khôi phục sắc mặt hồng nhuận, trái tim lo lắng vô cùng của Lâm Tử Hàn cuối cùng cũn