
ực đã nhiều ngày không thấy, ai biết nhìn thấy cũng hé ra vẻ mặt người mới thất tình.
Nghe nói Tạ Vân Triết đi tới Tiêu gia liền đã chạy tới nhà Duẫn Ngọc Hân trộm nhìn Tiêu Ký Phàm, không mở miệng nói.
“Những lời này anh hẳn là nên nói với mình chứ?” Tiêu Ký Phàm đánh giá anh trêu tức, nhìn sắc mặt của anh khẽ biến, tâm tình đột nhiên khoan khoái một ít.
Nụ cười trên khóe miệng Tạ Vân Triết cứng đờ, lập tức nhanh chóng khôi phục dáng tươi cười trước kia nói: “Anh đã quyết định buông tha!”
“Chúc mừng anh, cuối cùng cũng tỉnh táo”
Duẫn Ngọc Hân nhìn Tạ Vân Triết cười nói: “Vân Triết, anh cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, đây là việc tốt!” Suy nghĩ một chút rồi hiếu kỳ mở miệng tiếp tục nói: “Không biết là kiểu phụ nữ gì, đáng giá để anh thả tâm đào phổi như thế? Em thật sự muốn biết”
“Ngọc Hân, kiểu phụ nữ gì cũng kém em, đáng tiếc có một số người có mắt không tròng” Tạ Vân Triết có ý mà liếc mắt về phía Tiêu Ký Phàm, ha hả cười nói.
“Nếu như em thật sự tốt như vậy, người có mắt không tròng còn bao gồm cả anh đó”
“Vợ của bạn không thể bắt nạt, anh không dám tranh cùng Ký Phàm”
“Anh vẫn còn an ủi người khác như vậy” Duẫn Ngọc Hân cười khổ nói, trong phòng khách nhất thời rơi vào trầm mặc, lòng Duẫn Ngọc Hân khổ tới cực điểm. Tiêu Ký Phàm đã sớm không cần cô ta, coi là cái gì vợ bạn chứ?
Mà Tiêu Ký Phàm hình như bất mãn Tạ Vân Triết khơi mào trọng tâm câu chuyện này, nhíu mày, bộ dạng không kiên nhẫn tựa trên ghế sofa.
Tâm tư Tạ Vân Triết, tạm thời bất tri bất giác bay tới bên người phụ nữ luôn miệng nói buông tha, lại bất kể như thế nào đều không thể quên được.
Buông tha? Tạ Vân Triết cười khổ trong lòng một tiếng, coi như là buông tha tìm kiếm, trong lòng cũng vẫn còn không bỏ xuống được, sắp bốn năm, cô ấy nhất định sớm đã gả cho người khác, gia đình mỹ mãn.
Cô thề sống chết bảo vệ con, không biết có khỏe mạnh sinh ra không? Cha của đứa nhỏ là ai? Người làm cho anh mất đi người phụ nữ mình yêu thương là ai?
Tạ Vân Triết tùy ý gác tay lên chỗ tựa uốn lượn sofa, tay gắt gao nắm thành quyền, bàn tay xám trắng chỉ tiết lộ một tin tức, đó chính là anh hận thấu xương gã đàn ông kia!
Chương 211
Chương 211: Giáp mặt
Trong tay Lâm Tử Hàn đang cầm cà phê đã pha xong, cúi đầu đi đến nhà chính, mái tóc dài mượt che đi trán cô. Bước chân có chút mất trật tự, có chút khẩn cấp, dù cho chỉ là len lén liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm, cô cũng thỏa mãn.
Cúi đầu thấp đầu bước vào phòng khách, bầu không khí bên trong tựa hồ có chút quái dị, dư quang khóe mắt rõ ràng liếc thấy có vài bóng người, nhưng không ai mở miệng nói.
Lâm Tử Hàn sợ hãi tiếp xúc ánh mắt sắc bén của Tiêu Ký Phàm, càng sợ tiếp xúc ánh mắt thù hận của Duẫn Ngọc Hân, cho nên, cô không dám ngẩng đầu, chỉ cung kính đặt cà phê đến trước mặt mỗi người.
Thời khắc cô đi tới, ánh mắt cực nóng của Tiêu Ký Phàm sẽ không rời khỏi cô, người phụ nữ anh vừa yêu vừa hận này, lúc nào cũng kéo tầm mắt anh, trái tim anh…
“Tiên sinh mời uống cà phê” Lâm Tử Hàn quỳ một gối xuống sàn, đặt cà phê trên bàn kính phía trước Tạ Vân Triết, lễ phép mở miệng nói.
Tạ Vân Triết như đi vào cõi thần tiên hoàn hồn, vội nói lời cám ơn, đưa tay đi đón cà phê trong tay Lâm Tử Hàn. Bởi vì động tác quá mạnh, chén sứ do anh không cẩn thận đụng rơi xuống đất, café nâu sậm bắn lên người Lâm Tử Hàn.
Lâm Tử Hàn hô nhỏ một tiếng, không xem chân của mình có bị thương không, mà là hoảng loạn thu dọn mảnh sứ vỡ, liên tiếp xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Duẫn Ngọc Hân nhìn có chút hả hê cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển hướng Tiêu Ký Phàm muốn nhìn phản ứng của anh. Lại nhìn thấy Tiêu Ký Phàm vẻ mặt khẩn trương ngồi thẳng người, chỉ kém không xông lên ôm cô, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, bị đố kị lấp đầy.
“Là lỗi của tôi, nên nói xin lỗi chính là tôi” Tạ Vân Triết bị cô làm khiến cho có chút xấu hổ, áy náy ngồi xổm người xuống, giúp cô nhặt mảnh nhỏ trên mặt đất.
“Tiên sinh, hãy để cho tôi làm đi” Lâm Tử Hàn nói, bị Tiêu phu nhân thấy chắc sẽ dừng lại trách phạt, cô phải làm nhanh trước khi Tiêu phu nhân xuất hiện mới được. Bởi vì quá mức hoảng loạn, căn bản không có nghe ra giọng nói này quen tai cỡ nào.
Tạ Vân Triết lại sửng sốt, hai tay cương cứng giữa không trung, giọng nói này…!
Anh kinh ngạc quan sát người phụ nữ sắp cúi đầu thấp xuống dưới nền đất trước m ắt này, không sai! Thân ảnh này, giọng nói này, chính là người vợ anh tìm kiếm sắp tới bốn năm!
Tạ Vân Triết đưa tay, run rẩy nâng cằm cô lên, bốn mắt nhìn nhau, ngoại trừ kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, nhìn chằm chằm mặt cười ngày nhớ đêm mong trước mắt này, ngay cả giọng nói của anh cũng run lên: “Tử Hàn…”
Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mắt này, trong lòng dấy lên nồng đậm hoảng loạn, sợ hãi! Sao lại là anh ấy? Vì sao lại là anh ấy chứ!
Mảnh sứ vỡ trong tay rơi xuống lên tiếng trả lời, Lâm Tử Hàn xoay người, lấy tốc độ nhanh nhất xưa nay lảo đảo bỏ chạy qua cửa. Tạ Vân Triết! Cô không thể gặp mặt Tạ Vân Triết vào lúc này!
“Tử Hàn ——!” Tạ Vân Triết sững sờ, nhanh chóng đuổi theo.
Tiêu Ký Phàm vẫn biết Lâm