
ây không ai bắt nạt mẹ đâu! Mẹ nín đi đừng khóc nữa!
Ông bà ngoại nhìn mà xót xa, hai mẹ con trông thật đáng thương. Ông ngoại chỉ biết lắc đầu rồi bước chậm rãi về phòng, bà ngoại thì nước mắt tuôn rơi nghẹn ngào nói:
– Thôi khuya rồi! Con dỗ nó ngủ để sáng còn đi học!
Nó buông thằng bé ra, đưa tay gạt vội nước mắt rồi dắt tay Tuấn Dương lên lầu.
……
Hơn 12h, Tuấn Dương đã chìm vào giấc ngủ say nhưng nó vẫn nằm đó mắt mở trao tráo. Đưa tay gác lên trán, suy nghĩ của nó bắt đầu mông lung dần đi. Bắt đầu nhớ về đếm hôm đó.
*Flashback:
7 năm trước…
Nó rời khỏi nhà hắn đến thẳng sân bay để bay về Đài Loan không chần chừ. Nó như người mất hồn không còn ý thức được cảm xúc hiện tại của bản thân nữa. Ngồi trên máy bay, đầu óc nó trống rỗng.
Ngồi suốt mười mấy tiếng tiếng đồng hồ, đến nhà ngoại của Tuấn Dương thì trời vẫn còn tối thui khi mới 1h sáng.
Đưa tay nhấn chuông, nó chỉ biết đây là nơi duy nhất mà nó có thể về. Ông ngoại và bà ngoại cùng nhau xuống mở cổng, vừa nhìn gương mặt không chút sức sống của nó, họ như ngồi trên đống lửa:
– Gia Mẫn, con…sao…con lại về đây giờ này?
– Sao sắc mặt con lại như thế? – mẹ nó đỡ nó vào nhà, ba nó xách chiếc vali vào theo sau.
Đôi mắt vô hồn của nó không chớp, vừa đặt nó ngồi xuống sôfa bà đã gặn hỏi:
– Kể mẹ nghe đi chuyện gì đã xảy ra?
Nước mắt nó lăn không ngừng nghỉ, ướt cả một mảng áo. Nó bật khóc nức nở:
– Con xin mẹ…hức…xin mẹ đừng để ai biết con về đây…hức…
Bà ôm nó vào lòng, không khỏi cảm thấy xót xa cho đứa con gái duy nhất. Ba và mẹ nó nhìn nhau, ai cũng buồn.
Suốt ba ngày trời nó không ăn không uống, mẹ nó khóc không biết bao nhiêu là nước mắt. Cho đến khi bà đuối sức ngất xỉu thì nó mới chịu bước chân ra khỏi phòng.
Một tháng sau, nó bắt đầu nôn mửa giữa bữa ăn, tránh xa các món thịt cá cũng như lúc nào cũng mệt mỏi.
Mẹ nó tinh ý nhận ra nên vào một buổi sáng đã dắt nó đến phòng khám.
– Chúc mừng! Cô đã mang thai hơn 8 tuần rồi, cái thai rất khỏe mạnh! – bác sĩ cười thật tươi thông báo.
Gương mặt nó trắng bệch, run run nhận lấy tờ giấy xét nghiệm. Nó vừa đi vừa lẩm bẩm:
– Đùa với tôi sao? Chỉ một lần mà có thai sao? Có…thai…sao? – nó ngồi phịch xuống đất, nước mắt từ đâu rơi ra ướt cả gương mặt.
Đưa tay chạm vào bụng, nó cảm nhận được nó đang mang một sinh linh. Nó cảm nhận được dư vị hạnh phúc của một người phụ nữ.
Nó sinh Tuấn Dương trong đau đớn, cơn đau mà nó cảm thấy khủng khiếp nhất từ lúc nó bước chân vào thế giới này. Nó mong hắn…mong nhiều lắm… như những bà vợ được chồng mình túc trực bên cạnh giường. Hai vợ chồng cùng ngắm con, cùng lựa cho con những cái tên đẹp nhất nhưng đằng sau cánh cửa ấy… hắn không xuất hiện.
Bất đắc dĩ đặt tên con là Hoàng Tuấn Dương, nó ngậm ngùi khi không cho con mình được một người cha đúng nghĩa. Nó sẽ cố gắng nuôi dạy con thật tốt bởi vì không biết từ lúc nào… Tuấn Dương chính là mạng sống của nó.
*End flashback
Ngó sang thấy con đã ngủ, gương mặt thằng bé giống hắn đến từng chi tiết. Gương mặt góc cạnh hoàn mĩ cùng với lông mày rậm, chóp mũi cao, nước da trắng và … chiếc răng khểnh.
Ngoài ra còn giống hắn về khoản lì lợm, nghịch ngợm, lém lỉnh vào đào hoa nữa. Hễ đặt chân tới đâu là gái theo đến đấy. Mồm mép thì không ai bằng, được cái thông minh xuất chúng và yêu duy nhất mỗi mình mẹ.
Đưa tay vuốt lên mái tóc nâu của con trai, nó mỉm cười hạnh phúc. Nhìn Tuấn Dương chẳng khác nào đang nhìn hắn với phiên bản thu nhỏ. Nó thích thú hôn trộm lên má con rồi thì thầm:
– Cám ơn Thượng Đế đã ban tặng con cho mẹ!
……
*Thành phố New York, lãnh địa Hắc Long:
– Shin! Phía bên Đài Loan có một bang hội lớn muốn hợp tác! – Zibi vẫn không thay đổi gì ngài việc càng ngày càng đẹp trai hơn khi vừa lên chức bố.
Trên chiếc bàn làm việc sang trọng kia không ai khác ngoài hắn – Trịnh Tuấn Anh với mái tóc kiểu cách cùng với bộ vest đen lịch lãm. Đường đường là Bang Chủ Hắc Long Bang, hắn đã trở về với hình ảnh nghiêm túc.
– Thông tin về bang hội đó đi!
– Một Bang hội khá tầm cỡ, trên dưới khoảng 3 ngàn người. Bang chủ mời mầy sang đó vào ngày mai.
– Được. Sắp xếp vé máy bay đi! Mà khoan… Đặt luôn vé máy bay vào ngày hôm nay luôn đi. Mọi việc bên đây trông cậy vào mầy nhé!
Hắn nói rồi đừng dậy bước ra khỏi phòng. Zibi trông theo, hắn thực sự đã thay đổi rất nhiều.
Điện thoại trong túi quần rung lên:
– Alô.
– Ba ơi, khi nào thì ba về? – giọng nói bập bẹ của một cậu nhóc ba tuổi vang lên bên kia đầu dây.
Zibi bật cười ngọt ngào nói chuyện với con trai:
– Ba còn bận nhiều việc lắm chắc sẽ về trễ! Xin lỗi con trai nhé!
– Không được, mẹ đã nấu cơm rồi, ba không về mẹ sẽ nổi giận ghê lắm!
– Thế ba về ăn cơm với hai mẹ con rồi lại làm việc tiếp được không?
– Dạ được. Con đợi ba!
– Bye bye bảo bối nhé!
Cúp máy, Zibi nhanh chân rời khỏi đó.
Cậu bé vừa dập máy thì người phụ nữ ngồi bên cạnh đã hỏi dồn:
– Sao rồi? Ba về chứ? Khi nào thì về?
– Ổn rồi. Bà sẽ về và có lẽ đang trên đường về! – thằng bé tròn trĩnh nở nụ cười có lúm đồng tiền y hệt Zibi.
Mỹ N