
! Cậu…cậu đã suy nghĩ kĩ về vấn đề tôi đã nói hôm trước chưa?
Nhấc chân nhẹ đổi tư thế gác, hắn nhấm một ngụm rượu vang, đôi đồng tử chú mục vào người đàn ông đối diện:
– Giá trị của số hàng đó là bao nhiêu?
Lam Chánh hơi ngỡ ngàng trước câu hỏi của hắn, nhìn gương mặt đầy hàn khí khiến ông có phần cảm thấy sợ. Tuy nhiên, một kẻ mưu mô, tinh ranh như ông ta thì đây chỉ là những vấn đề nho nhỏ:
– Thưa… nó trị giá đến 500 triệu USD!
– Thì ra đó là lí do ông muốn được thế lực của Hắc Long Bang hỗ trợ! – hàng lông mày anh tuấn khẽ nhíu lại nhưng nhanh chóng dãn ra.
Lam Chánh toát cả mồ hôi hột nhưng kì thực vẫn cố giữ bình tĩnh:
– Thực sự tôi biết bang Hắc Long hùng mạnh thế giới, số hàng này lại được tiêu thụ tại đất Mỹ nên…
– Đủ rồi! – hắn giơ tay ra hiệu bảo ông ta im lặng – không cần vòng vo nói thẳng ra đi!
– Tôi tin lực lượng của Hắc Long Bang sẽ không để thất thoát số hàng này khi nó được vận chuyển đến nước Mĩ, mong Bang Chủ nhận lời giúp đỡ.
Lam Chánh bước ra cúi đầu với hắn, tuy vậy nhưng gương mặt hắn vẫn không biểu hiện bất cứ điều gì cho câu trả lời.
Thấp thỏm như ngồi trên đống lửa, ông ta thực sự đang mất hết kiên nhẫn với hắn. Chỉ cần một cái gật đầu thì đã trót lọt, thế nhưng hắn cứ trơ trơ ra đó rốt cuộc là có chịu giúp không đây?
– Bang Chủ à, tuần sau là đã đến hẹn với phía bên đối tác, nếu chậm trễ tôi sẽ phải bồi thường rất nhiều có khi tán gia bại sản. Đây là một chuyến hàng quan trọng, xin cậu suy nghĩ lại! – ông ta một lần nữa cúi gập người ra chiều van xin hắn.
– Hàng gì?
Âm thanh trầm thấp ấy tuy ngắn gọn nhưng như thể là một ngòi điện công kích thẳng vào đại não của Lam Chánh. Có một sự thật được che giấu bởi vì ông ta biết, Bang Chủ Hắc Long Bang đã quy định ai vận chuyển hàng cấm sẽ nhận hậu quả khôn lường. Ông ta yên lặng một lúc, sau đó lắp bắp đáp:
– Là…là… rượu vang! Là một lô rượu vang rất quý giá!
– Tôi sẽ suy nghĩ lại! Ông về được rồi!
Hắn đứng dậy bước thẳng vào phòng tắm, ông ta trông theo bóng hắn cho đến khi khuất đi.
Nắm tay siết chặt nổi đầy gân, một cái nghiến răng rùng mình:
– Hừ!
Ông ta quay lưng cùng đám cận vệ ra về. Trong lòng vô cùng không hài lòng với thái độ của hắn. Đã không có thiện ý nhưng ông bắt buộc phải giữ khuôn phép, mong sao hắn đồng ý giúp ông vận chuyển chuyến hàng lớn này.
Hắn tắt vòi sen, đưa tay lấy chiếc khăn quấn hờ ngang hông rồi bước đến bên chiếc gương lớn. Khẽ ngắm mình trong gương, bỗng hắn nhớ đến thằng nhóc hắn gặp hôm qua.
Suy nghĩ hỗn độn, tại sao thằng bé đó lại mang cho hắn cái cảm giác quen thuộc. Một cảm giác hắn không tài nào lí giải nổi. Gương mặt thằng bé đó có những đường nét hắn cho rằng bản thân đã gặp ở đâu thì phải.
Nghĩ tới nghĩ lui lại không ra, hắn ném mình lên giường rồi ngó trần nhà. Bỗng dưng muốn gặp lại thằng bé đó, nó cho hắn một cảm giác gần gũi khi đối thoại. Sao vậy nhỉ?
Trong lời nói có nét nghịch ngợm và tinh ranh hao hao giống hắn nữa. Thật kì lạ! Chẳng lẽ hắn và thằng nhóc đó thực sự có duyên với nhau. Nghĩ lại cũng thấy vui vui, nếu nó và hắn không xảy ra chuyện đáng tiếc như thế, biết đâu bây giờ hắn đã có một thằng con trai như thế rồi không chừng.
Lắn qua lộn lại, đôi chân hắn lại muốn xuống phố. Muốn tìm kiếm thằng nhóc con đặc biệt đó. Nghĩ là làm, hắn lập tức thay quần áo rồi ra ngoài.
……
*Nhà trẻ của Tuấn Dương:
– Các em đọc theo cô này!
Cô giáo đọc lên một chữ cái, lũ trẻ bắt đầu râm ran đọc theo. Riêng cái thằng quỷ con ngồi cuối lớp thì đang ngồi đọc truyện tranh. Gương mặt đẹp trai lém lỉnh khiến các cô bé ngồi gần đó phải nhìn chăm chăm.
Mái tóc nâu lãng tử cùng đôi mắt nâu trong veo hút hồn, thỉnh thoảng lại chớp chớp khi đọc đến đoạn gay cấn.
Bỗng:
– HOÀNG TUẤN DƯƠNG!!! – cô giáo hét lên.
Tuấn Dương phản xạ nhanh đứng dậy:
– Dạ thưa cô!
– Em có đang tập trung nghe cô đọc bài không đấy?
– Dạ có ạ! – cậu nhóc gật lia gật lịa cái đầu.
– Thế cô đã đọc đến chữ nào rồi? – cô giáo cầm cây thước nhịp nhịp khiến cậu nhóc run run.
Vận động cái đầu hết công suất, cố gắng nhớ lại lần cuối cả lớp đọc lớn lên chính là:
– Là chữ E thưa cô!
– Tốt! Ngồi xuống đi!
Thở phào nhẹ nhõm, Tuấn Dương ngồi xuống quệt mồ hôi trên trán. Xém tí nữa là bị bắt quả tang rồi, mẹ mà biết chắc mông cậu sẽ nát cho coi.
Mà ngồi trong lớp chán như con gián, cậu đã biết đọc biết viết từ lâu rồi cơ mà. Ngồi nghe tụi bạn đọc đi đọc lại bảng chữ cái mà nhức hết cả đầu, Tuấn Dương chán nản nhìn lên bảng, cái miệng lép nhép như thể đang đọc theo.
Được một lát nằm dài trên bàn thì cậu lăn ra ngủ quên, yên giấc được chốc lát thì lại xém té ghế:
– HOÀNG TUẤN DƯƠNG!!!!
– Á…dạ thưa cô!
Giật mình đứng lên, cậu dụi dụi mắt. Trong lòng lầm bầm:” Cô giáo gọi tên mình mà cứ như gào thét ấy!”
– Em lăn ra ngủ trong giờ học thế mà coi được à?
– Dạ em xin lỗi nhưng thực sự giọng cô truyền nhiễm…á nhầm truyền cảm quá nên em không cưỡng lại được! Hì hì – cậu đưa tay lên gãi gãi đầu.
– Lại già mồm, nhất định hôm nay cô sẽ mách mẹ em!
Tuấn Dương như bị đi