Polly po-cket
Cô vợ nữ quái của thiếu bang chủ trẻ con

Cô vợ nữ quái của thiếu bang chủ trẻ con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323632

Bình chọn: 7.00/10/363 lượt.

ng ngừng nghỉ.

– Tuấn Dương! Nhà cháu ở đâu?

– Cách đây khoảng 20 phút chạy xe ạ!

– Cháu có thể tính được thời gian từ nhà đến trường luôn à?

– Thì lấy độ dài đoạn đường chia cho vận tốc mà xe của mẹ đạt đến, ra ngay thôi ạ!

Hai người lớn trên xe tỏ ra khá bất ngờ trước chỉ số thông minh của thằng bé. Trông gương mặt nó thông minh đến thế kia cơ mà.

– Sao cháu biết được công thức đó?

– Cháu nghe anh hàng xóm nói ạ!

– Giỏi nhỉ? Thế chú đố cháu nhé!

– Được! Cháu sẽ thử!

Hắn đưa tay sờ cằm hồi lâu, sau đó hỏi:

– Cháu biết ADN là viết tắt của từ gì không?

Tuấn Dương im lặng, hàng lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ. Hắn liền xoa đầu:

– Hỏi chơi thôi chứ chú biết cháu không trả lời được đâu!

– Cậu Chủ à! Ai lại đố một thằng bé 6 tuổi câu hỏi hóc búa như vậy chứ, tôi còn không biết huống hồ…

– Đúng vậy! Hahaha…

– Acid Deoxyribo Nucleic!

Tiếng cười của hai người lớn tắt hẳn, thay vào đó là hai gương mặt há hốc không thể nào ngạc nhiên hơn được nữa. Anh tài xế xém lạc tay lái, còn hắn thì nhìn thằng bé như sinh vật lạ.

Gương mặt ngây thơ cười, Tuấn Dương không hề biết bản thân đã làm người đối diện phải bất ngờ như thế nào. Hắn xanh mặt nhìn nó:

– Sao…sao…con lại biết?

– Có lần con xem trên tivi, thế là nhớ đến bây giờ luôn!

– Chú thực sự lấy làm ngưỡng mộ với chỉ số IQ của con đấy nhóc à!

Tiểu Thanh quay lại kể:

– Ở trong lớp, mỗi một mình Tuấn Dương biết đọc và biết viết thôi đó ạ! Còn nữa, cậu ấy tính toán nhanh hơn cả máy tính nữa.

– Cái gì? Thật không? – hai người lớn đồng thanh.

– Dạ thật!

– Ôi trời! Đẹp trai mà còn thông minh nữa, ba mẹ con chắc hãnh diện về con lắm!

Tuấn Dương ngẫm nghĩ rồi nói:

– Mẹ con thì chắc là như vậy nhưng còn ba con thì…

– Tới nơi rồi! Xuống xe thôi! – giọng của chú tài xế cắt ngang khiến Tuấn Dương bỏ lỡ đoạn quan trọng.

Ba của Tiểu Thanh bế cô bé lên rồi tiến vào bên trong, hắn dắt tay Tuấn Dương đi phía sau.

– Cậu chủ! Tôi và con bé đi mua sắm ít đồ! Khi nào ăn xong cứ gọi cho tôi!

– Được rồi! Anh đi đi!

Cha con của Tiểu Thanh vừa đi vừa cười nói vui vẻ. Bỗng dưng cậu bé thắc mắc tại sao mình lại không có ba và hiện giờ đang rất muốn có ba.

Đôi mắt nhỏ cụp xuống buồn bã, bỗng hắn cúi xuống nhấc Tuấn Dương lên bế trên tay.

– Như thế này cho khỏi lạc nhé! Ta lên tầng trên ăn kem thôi!

Bỗng thằng nhóc nhìn hắn không chớp mắt, nó cảm thấy rất mến người chú này. Cái cảm giác giống như nó được ba bế trên tay vậy. Niềm vui của một thằng nhóc lên 6 đơn giản chỉ là như thế thôi.

Tuấn Dương bỗng cười tinh nghịch:

– Chú ơi! Chú đẹp trai quá à, lại còn cao nữa! Con ngưỡng mộ chú ghê!

– Sau này lớn lên chắc chắn con sẽ giống như chú thôi với điều kiện là phải ăn thiệt nhiều vào!

– Vâng. Con biết rồi! Mà chú bế con thế này con thấy thích lắm!

Hắn mỉm cười rồi bước đi tiếp, mấy cô nhân viên trầm trồ không ngớt:

– Xem hai cha con nhà đó kìa! Đẹp trai quá đi!

– Đúng vậy! Họ giống nhau như khuôn đúc!

– Đẹp một lúc cả hai người như thế sao? Thật là hiếm thấy!

Tuấn Dương hãnh diện hỉnh cả mũi, cậu nhóc tỏ ra khoái chí khi người khác nghĩ cậu có một người ba đẹp trai. Không hiểu sao lại thấy thích quá cơ!

– Làm ơn cho ly kem sôcoola, nhiều sữa! – bất ngờ hắn và Tuấn Dương đồng thanh khiến chị phục vụ ngơ ngác.

Cả hai ngạc nhiên nhìn nhau:

– Chú/con cũng thích ăn kem sôcoola hả? – đồng thanh tập 1.

– Loại nhiều sữa ấy! – đồng thanh tập 2.

– Và phải là ly lớn nữa. – đồng thanh tập 3.

Chị phục vụ vừa ghi lại vừa mỉm cười:

– Sẽ có kem cho quý khách ngay! Hai người thật giống nhau.

Tuấn Dương đong đưa hai chân nhìn ra cửa kính, hắn liền cất tiếng hỏi:

– Tuấn Dương! Mẹ con là người thế nào?

– Mẹ con sở hữu thân hình có những đường cong mềm mại và rất thu hút, mẹ đẹp hơn cả người mẫu nữa! – cậu nhóc hỉnh mũi khoe khoang.

– Phải không đó? Còn gì nữa?

– Mẹ trẻ lắm, lại rất thương con!

– Ừm thế nên con phải ngoan biết không? – hắn lại xoa đầu thằng bé mỉm cười.

– Vâng. Mà chú này! Có phải ai cũng có ba không?

Hắn gật đầu:

– Tất nhiên rồi! Ai cũng đều có ba hết! Thế còn Tuấn Dương thì sao? Ba của con là người như thế nào?

Cậu nhóc hơi buồn, đưa mắt nhìn xuống chân khẽ đáp:

– Dạ…thực…sự…con không có…

– Kem của quý khách đây ạ!

Lại một lần nữa cuộc nói chuyện bị gián đoạn ngay khúc quan trọng. Chị phục vụ đặt hai ly kem hoành tráng lên bàn khiến Tuấn Dương liếm mép thích thú:

– Oa! Trông ngon quá!

– Thế thì ăn mau đi!

Tuấn Dương ăn say sưa đến nổi kem dính đầy mép, hắn bật cười vì trông thằng nhóc quá đáng yêu. Đưa tay cầm khăn giấy lau miệng cho thằng bé, hắn ước gì mình có một đứa con trai kháu khỉnh như thế.

Một bóng đen nép sau bức tường đứng cách họ không xa. Người đó rời đi nhanh chóng. Ai vậy ta???

……

Hắn lại bế Tuấn Dương xuống bãi đỗ xe, vừa đi vừa hỏi:

– Kem ngon không?

– Dạ rất ngon ạ!

– Còn 20′ nữa là mẹ cháu đến đón đấy! Ta khẩn trương về nhanh thôi.

Liên lạc với anh tài xế, chiếc xe lăn bánh nhắm thẳng hướng nhà trẻ ban sáng.

Xe dừng lại, hắn mở cửa x