
ốc đầu ngồi dậy dụi mắt. Nó là người ngốc đầu dậy sau cùng, đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tay rồi bảo:
– Đứa nào hết thương bố mà dám đập bàn trong lúc tao ngủ thế hả?
Nó quét đôi mắt sắc lạnh qua cả lớp khiến đứa nào đứa nấy rùng mình. Ông thầy nghiêm giọng:
– Năm em ngủ ngon quá ha! Đêm qua thức canh ăn trộm à?
Nó ngán ngẩm đưa đôi mắt thờ ơ nhìn ra cửa sổ. Bốn đứa kia thì gãi đầu gãi tai nhìn ông thầy.
Thực ra ông dạy thay cho cô dạy Văn. Mỗi lần có tiết này là “bạn buồn ngủ” lại kéo đến thăm. Gặp ngay ông thầy giám thị nữa thì thôi rồi. Ông ta nở nụ cười ma mãnh:
– Tôi có một câu đố! Các em có muốn thử không?
– Thầy cứ tự nhiên! – Zibi tự tin nói.
Ông thầy lại nhếch môi:
– Nếu không trả lời được thì năm em ra ngoài cửa quỳ gối nhá!
– Vậy nếu trả lời được thì thầy đừng dạy tiết này nhé! – Mỹ Nghi hùng hồn giao kèo.
Cặp đôi khùng vô đối đã ra tay rồi. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây nhỉ?
Ông thầy hừ nhẹ một tiếng rồi bắt đầu nêu câu đố ấy:
– Dùng chữ T để đặt một câu có tôi trong đó.
Nó có vẻ nhàm chán trước mấy cái trò vớ vẩn này. Riêng Zibi và Mỹ Nghi nhìn nhau cười gian, Zibi hăng hái:
– Vậy thì em đặt nhé! Ưm… Thầy tự tử trên trực thăng trong tình trạng trần truồng!!!!!
“Hahaha…hahaha…hihihi”
Cả lớp rộ mé lên làm ông thầy chết điếng. Học sinh thời nay đúng là ranh ma, với lại lúc sáng đi dạy quên tha kem chống nhục òi. Ông thầy quê quá là quê xách cặp đứng dậy, nhìn đám học trò cười mình thì còn mặt mũi gì nữa. Ông bỏ đi một nước để lại cả lớp vỗ tay cười khoái chí.
– Tụi bây là một cặp trời sinh đấy! – hắn huých vai Zibi rồi nhìn sang Mỹ Nghi.
– Còn phải nói! – Zibi hôn lên má Mỹ Nghi một cái tràn đầy tình cảm.
Ailee nhìn họ, quả thật cũng có chút mong muốn được như thế. Cô nhìn sang Minh Hạo đang chăm chú đọc sách. Tự nghĩ rồi tự lắc đầu:” Anh ấy sẽ không bao giờ thích một người như mình”.
CHAP 14: HỌC SINH MỚI!!!!
*5:00 am biệt thự Hắc Long:
Nó nằm trên cánh tay của hắn, cả hai đang ngủ rất ngon lành. Nó khẽ động đậy rồi quay sang ôm lấy hắn tiếp tục giấc ngủ. Bỗng hắn bật ngồi dậy đưa đôi mắt lờ đờ nhìn xung quanh. Hắn lay lay người nó:
– Gia Mẫn! Gia Mẫn!
Nó dốc hết sức bình sinh để mà mở hai con mắt ra, tuy nhiên chúng vẫn cứ díu lại. Nó ngồi dậy mặt đối mặt với hắn, xem chừng bộ dạng còn đang rất say ke.
– G…ì…ì…v…ậ…y? – hai chữ mà nó nhựa dài cả cây số.
– Dậy đi học thôi! – hắn hối thúc.
– M…ấ…y…gi…ờ…r…ồi?
– 5 giờ sáng rồi đó! – hắn hùng hồn thông báo.
“Bốp…phịch”
Hắn lọt giường trong tư thế rất là đẹp mắt. Cho chừa tại tật ba trợn, nó cằn nhằn rồi kéo chăn lên ngủ tiếp:
– Sáng sớm khùng sớm à? Ngủ dưới đó luôn đi!
Hắn ê ẩm nằm ngủ luôn tại chỗ. Hắn cũng không nhận thức được vừa rồi mình nói gì nữa. Có lẽ hắn mớ ngủ.
……
*Buổi sáng tại trường:
Nó và hắn đang tiến vào lớp thì thấy lớp 12B bên cạnh có vẻ khá ồn ào. Nó chả quan tâm mấy đi thẳng vào chỗ ngồi nhưng hắn vẫn cứ đứng trước cửa nhìn vào lớp 12B. Cha này nhiều chuyện phát sợ.
Bỗng từ trong lớp một đám con trai kéo ra ngoài. Hình như là họ đang bao vây một cô gái thì phải. Hắn đứng đó dõi mắt theo nhìn, cho đến khi cô gái đó thoát ra khỏi đám đông thì hắn mới một phen bất ngờ.
– SHIN!!!! – Cô gái đó reo lên.
– Yu…yu..
Hắn ấp úng không thành lời, cô ta chạy đến ôm lấy hắn.
– Ôi! Lâu quá không gặp tớ thực sự nhớ Shin lắm! (nói tiếng Nhật Bản).
Hắn cũng ôm lấy Yuko giống như xã giao, cảnh tượng đó đập vào mắt nó. Nó bỗng thấy nhiệt độ trong cơ thể tăng lên một cách kì lạ. Lũ nam sinh thì thôi khỏi nói mắt chữ A mồm chữ O nhìn “Mỹ Nhân Hoa Anh Đào” ôm hot boy của trường. Vỡ mộng nhé mấy bé!
Cả hai buông nhau ra, hắn nở nụ cười thân thiện:
– Yuko sang đây làm gì thế? Mặc đồng phục trường này nữa là sao?
Yuko gãi đầu nở nụ cười làm điên đảo chúng sinh, cô bập bẹ nói tiếng Đài trông rất đáng yêu:
– Tớ…tớ…gia đình tớ chuyển công tác…nên tớ theo ba mẹ sang đây! Không ngờ…Yuko lại được gặp Shin… Cái này người ta gọi là…duyên phận đúng không nhỉ?
Hắn tỏ ra thích thú trước khả năng nói tiếng Đài của Yuko:
– Yuko học tiếng Đài Loan khi nào thế? Phát âm khá chuẩn đấy!
– Yuko…học trong vòng một tháng lúc… chờ làm thủ tục ấy!
Hắn và Yuko đứng nói chuyện vui vẻ không hề để ý đến ánh mắt hơi giận dữ của nó. Mỹ Nhân Hoa Anh Đào mới chuyển đến à? Bạn của hắn sao? Thú vị đấy! Nó tắt điện thoại sau khi đã xem xong tin nhắn của Đậu Xanh gửi qua. Mấy đứa nhóc làm việc nhanh nhẹn gớm. Cảm giác này có phải gọi là ghen không nhỉ?
Nó ra vẻ bình thường rồi tìm chuyện khác làm. Zibi và Mỹ Nghi vừa vào tới thì gặp hắn và Yuko. Anh chàng ngạc nhiên thốt lên bằng tiếng Nhật:
– Yuko! Cậu làm gì ở đây thế?
Mỹ Nghi ngạc nhiên nhìn Yuko rồi nhìn Zibi:
– Anh đang nói tiếng của hành tinh nào thế? Anh quen cô gái này hả?
Yuko che miệng cười hiền:
– Tớ…tớ chuyển trường…sang đây! Lâu quá mới gặp lại…Zibi!
– Oa! Yuko nói tiếng Đài tốt thế hả? Vậy sắp tới chúng ta là bạn học rồi!
Yuko mỉm cười gật đầu rồi quay sang nhìn Mỹ Nghi một cách thân thiện, cô cúi đầu chào nh