
tưởng chừng một con ruồi cũng không bay lọt. Họ toàn là người Mĩ, da đen da trắng gì cũng có, lác đác đâu đó còn có vài người Châu Á. Thế lực của Bang Hội này không hề nhỏ chút nào.
“Kéttt”
Chiếc xe thắng lại trước cánh cửa ra vào ngôi biệt thự. Ren đau đớn đưa tay ôm vai, đôi môi khẽ mím chặt lại. Ren mở cửa bước xuống ra hiệu cho hai tên áo đen đứng gần đấy rồi lê từng bước chân đi vào. Nhìn bộ dạng anh ta vừa ôm vai vừa đi một cách khó nhọc khiến người khác cũng cảm thấy đáng thương. Ailee trông theo cái bóng dáng ấy, chẳng lẽ anh ta bỏ mình lại đây sao?
Dòng suy nghĩ vừa dứt thì hai tên áo đen đã bước đến mở cửa lôi Ailee ra ngoài một cách bạo lực. Cô vùng vẫy, miệng không ngừng la hét:
– Buông tôi ra! Mấy người định dắt tôi đi đâu? Thả ra!
Mặc cho Ailee gào thét, hai tên cận vệ vẫn áp giải cô vào ngôi biệt thự ấy. Vừa bước vào trong, Ailee muốn bị choáng ngợp bởi sự sang trọng cũng như huyền bí của cách bày trí mọi thứ trong nhà. Trong đầu cô không còn nghĩ đến gì khác ngoài hai từ: Vương Giả.
Ailee bị dắt lên lầu, hai tên cận vệ mặt mày hầm hầm khiến cô hoảng sợ vô cùng.
“Phịch”
Cô bị ném lên chiếc giường trắng trong một căn phòng sang trọng. Một tên cất giọng khàn khàn (tiếng Anh nhé):
– Yêu cầu cô đừng đi lung tung! Boss không thích điều đó! Hãy ở đây chờ cho đến khi cậu ấy quay lại. Cô hiểu chứ?
Ailee vốn sống bên Mĩ từ nhỏ nên tiếng Anh cũng thuộc dạng ăn sâu vào máu. Cô có thể nghe và hiểu được tất cả.
– Yes! Nhưng khi nào anh ta quay lại? – Ailee hỏi.
– Chúng tôi không có bổn phận trả lời câu hỏi đó!
Hai tên cúi đầu chào rồi lui ra. Cánh cửa đóng sầm lại và đâu đó là tiếng khóa cửa từ bên ngoài. Ailee ngồi im nghe ngóng, sau khi tiếng bước chân của hai tên đó đã xa hẳn thì cô mới dám nằm phịch xuống giường.
Bỗng cô nhóc bật dậy, gương mặt trở nên lo lắng:
– Không biết mọi người sao rồi? Ba có lo lắng cho mình không nữa? Mình nhớ mọi người quá đi mất!
Giờ mới để ý, căn phòng cô đang ở chẳng khác gì một phòng vip của khách sạn. Mọi thứ rất sạch sẽ, ngăn nắp. Kia rồi!
Ailee lập tức chạy đến bên cái điện thoại bàn. Cô cũng không ngờ số mình còn may đến thế. Lòng vui mừng khôn xiết, cô nhanh tay ấn số của ba mình.
– Alô.
– Ba à! Con đây! Hic…hic… – nghe được giọng của ba, Ailee bật khóc sướt mướt như một đứa trẻ.
Ông Vinlee vừa nghe tiếng cô đã nhỏm dậy khỏi ghế, ông hỏi dồn dập:
– Ailee! Con đang ở đâu? Có bị thương gì hay không?
Cô lắc đầu nguầy nguậy:
– Con không sao! Con đang rất an toàn mọi người đừng lo cho con. Nhưng thực sự con không biết đây là chỗ nào!
– Sao thế? Sao lại không biết đó là chỗ nào? Con gái à! Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì. – giọng ông lo lắng không gì có thể tả.
– Lúc nãy tên Ren chở con đi một quãng đường rất dài. Xung quanh toàn là rừng núi, con không biết mình đang ở đâu nữa. Con sợ quá! Huhu…hic… – Ailee mếu máo.
Ông Vinlee nóng lòng nhưng trong nhất thời không thể manh động, ông lên tiếng vỗ về đứa con gái bé bỏng:
– Con hãy đợi ba! Ba sẽ tìm mọi cách để cứu con! Con gái của ba!
“Xoảng”
Tiếng đỗ vỡ gì đấy khiến Ailee giật bắn mình. Cô hoảng hốt gác máy rồi xoay lưng lại nhìn xung quanh. Là căn phòng đang được đóng kín cơ mà, tiếng động đó thực sự phát ra từ đâu?
……
Ông Vinlee thấy Ailee đột ngột gác máy thì đâm ra lo lắng. Không biết cô có bị gì hay không? Ông quay lại phòng khách thông báo với mọi người về cuộc điện thoại vừa rồi.
– Sao? Ailee gọi điện cho anh à? – ba hắn ngạc nhiên hỏi.
Ông Vinlee gật đầu, vẻ mặt hơi khổ tâm:
– Đúng vậy! Con bé nói là nó đang an toàn bảo ta đừng lo!
Vẻ mặt nó đăm chiêu nghĩ ngợi, sau đó bảo:
– Nếu vậy thì ta cũng yên tâm được phần nào! Chắc tên đó không nỡ xuống tay giết chị Ailee đâu.
– Đúng vậy! Ta nên tính những chuyện trước mắt đi! – mẹ hắn cũng đồng tình với nó.
Vừa thấy bác sĩ riêng bước ra khỏi phòng, Zibi đã chạy đến hỏi:
– Tình hình Minh Hạo thế nào?
– Cậu ấy bị kiệt sức nên dẫn đến ngất xỉu! Chỉ cần tranh thủ nghỉ ngơi thì sẽ khỏe lại thôi.
Mọi người nhìn nhau, người lớn thì quay về công ty tiếp tục lo công việc. Người nhỏ thì thu dọn phòng ốc, thay phiên nhau chăm sóc Minh Hạo. Ai cũng chuẩn bị một tinh thần thật tốt để đối đầu với những trận chiến tiếp theo.
……
Về phần Ailee, cô cẩn thận xem xét xung quanh căn phòng rộng lớn. Cuối cùng cô đứng trước một cánh cửa trong góc phòng. Quái lạ! Phòng gì mà nhiều cửa ghê gớm. Cô đã xem xét qua phòng tắm, phòng chứa quần áo, phòng chứa các vật dụng vệ sinh,… và đây là cánh cửa cuối cùng cô chưa xem.
Tuy có hơi sợ nhưng cô vẫn cố trấn tĩnh bản thân mình. Nhẹ nhàng vặn nắm đấm cửa, Ailee chậm rãi mở cánh cửa đó ra. Nếu có một gương mặt đầy máu đứng sau cánh cửa thì cô tin chắc rằng… mình sẽ ngất xỉu trước khi kịp hét lên.
Kì lạ thay! Cảnh vật hiện ra trước mắt cô chính là một căn phòng khác. Ailee run rẩy bước đến phía trước vài bước. Căn phòng cũng như phòng của cô lúc nãy.
Thì ra là phòng này thông với phòng kia. Cô cẩn thận nhìn quanh, trên sàn nhà có một chiếc áo vest đen nằm lăn lóc, cách