
đó trong đầu Tiêu mẹ: “Ở đó có Siêu Siêu, ai dám khi dễ Thỏ Thỏ?”
“Đúng vậy, mẹ Thỏ Thỏ, có Siêu Siêu ở đó sẽ không để cho Thỏ Thỏ bị khi dễ đâu.” Lăng mẹ ở bên cạnh phụ họa: “Hơn nữa, hai đứa nhỏ này sớm muộn gì cũng ở cùng một chỗ, cùng học cao trung, càng có nhiều điều kiện bồi dưỡng tình cảm.”
Tiêu mẹ ngẫm nghĩ, cảm thấy mẹ Lăng Siêu nói thật có lý, sớm muộn gì cũng ở cùng một chỗ, nên bồi dưỡng thật nhiều tình cảm mới tốt. Vì thế, mẹ Tiêu Thỏ liền đồng ý.
Về phần ba Tiêu Thỏ, cơ bản không có quyền lên tiếng, nếu mẹ nàng đã đồng ý, chuyện này liền quyết định như vậy.
Những chuyện sau đó giống như nước chảy thành sông. Tiêu Thỏ là học sinh cử đi học ở A trung, thuận lợi thông qua phỏng vấn, sau đó không lâu liền nhận được giấy báo trúng tuyển. (Hí hí !! Mình thiệt khoái câu “nước chảy thành sông” này)
Sự kiện kia, từ đầu tới đuôi nàng không có chút cảm kích nào. Nếu nàng biết tư cách học sinh cử đi là bán mình đổi lấy, không chừng muốn mua khối đậu hủ về đâm đầu tự tử. (^^)
※※※※※※
Thời gian nháy mắt đã tới khai giảng, bởi vì Tiêu Thỏ là học sinh ban thể dục, không cần giống như học sinh chính thống được cử đi học trước tiên phải đến A trung báo danh, cho nên nàng vẫn ở nhà, đến trước khai giảng một ngày mới tới trường.
Bởi vì A trung cách xa nhà, Tiêu Thỏ đến đó học phải ở lại trong kí túc xá của trường.
Tiêu Thỏ không có mang nhiều đồ đạc lểnh kểnh giống như những đứa con gái khác, hành lý của nàng chỉ có một ít quần áo, một ít đồ dùng cá nhân, cộng thêm con thỏ lam hoa hay đặt trên đầu giường, tất cả bỏ vừa trong một rương hành lí.
Lúc đi là bằng xe của lão Lăng. Bởi vì Lăng Siêu cũng muốn khai giảng mới đi, lão Lăng khăng khăng: mang một cái cũng là mang, mang hai cái cũng là mang, không bằng cùng đi chung. Đương nhiên, Tiêu Thỏ không hiểu hàm nghĩa thâm sâu của câu nói này, ý tứ chính là: mang con trai cũng là mang, mang con dâu cũng là mang, không bằng mang cả con trai và con dâu một lần.
Bởi vì đồ đạc của Tiêu Thỏ ít, ba mẹ nàng sẽ không đi cùng. Trên đường đi, Tiêu Thỏ có chút khẩn trương, hỏi Lăng Siêu: “A trung có lớn không? Giáo viên ở đó có dữ không?”
Ngày hôm đó, tâm tình của Lăng Siêu nhìn qua đặc biệt tốt, hỏi gì đáp nấy: “Trường học lớn lắm, thầy giáo thì… ta không có cảm giác.” (^^)
“Ngươi nói trường học lớn, là lớn như thế nào?”
“Trong trường học có hồ.”
“Cả hồ cũng có?” Tiêu Thỏ ngạc nhiên: “Hồ đó tên gì?”
“Kính hồ.”
Suốt đường đi, hai người tán gẫu qua lại, bất tri bất giác nhanh chóng tới A trung. Vừa đến cổng trường A trung, liền thấy một người đầu hói, theo sau còn có một đám người nữa, cười tủm tỉm nói: “Lăng tổng đến đấy à!”
Nguyên lai đây là hiệu trưởng A trung Dương Kiến Quốc, người bên cạnh là bí thư ban giáo vụ Vương Hữu Phú.
Thấy mấy người này, thần sắc Lăng Siêu không tốt chút nào. Hắn tự xuống xe, mở cốp sau lấy hành lý của Tiêu Thỏ, đẩy cặp sách của mình ra sau lưng, nói với Tiêu Thỏ: “Đi thôi.”
Tiêu Thỏ lúc này mới phản ứng lại, bước xuống xe, theo sau Lăng Siêu.
Trước khi đi, lão Lăng gọi hai người bọn họ: “Lát nữa ba và Dương hiệu trưởng cùng ăn cơm trưa, các con nhớ đến.”
“Con muốn đi sắp xếp đồ đạc một chút, sợ không rảnh.” Lăng Siêu nói mà chẳng màng quay đầu lại, cứ thế đi tiếp.
Tiêu Thỏ đi theo sau, một bên cảm thán Lăng Siêu quá lãnh khốc, quá tiêu sái, một bên buồn bực, vì sao hắn lại đi nhanh như thế chứ?
Nói đến cũng kỳ quái, Lăng Siêu đi trước, bước đi nhìn qua không nhanh không chậm, mà nàng theo sau bước nhanh như con thỏ, miễn cưỡng mới có thể đuổi kịp hắn?
Ngay khi Tiêu Thỏ trầm tư không giải thích được, đang đi trước Lăng Siêu đột nhiên không báo động mà dừng lại, Tiêu Thỏ không chú ý, đụng phải người hắn.
“Cẩn thận một chút, đi đường đừng chỉ có cúi đầu.” Lăng Siêu nhắc nhở. Bất quá, chút không hài lòng trong mắt vừa rồi kia chợt tan thành mây khói, tựa hồ chỉ còn chất chứa ý cười.
Tiêu Thỏ xoa xoa cái trán, ngẩng đầu hoảng sợ: “Ngươi từ lúc nào thì cao lên như vậy?” Trách không được vừa rồi nàng đi nhanh mà vẫn không kịp hắn, nguyên lai là không biết từ bao giờ, hắn đã cao vượt lên nàng, bước chân do đó cũng dài hơn. Buồn bực nhất là, nàng thế nhưng vẫn không có phát hiện.
“Ngươi cao
bao nhiêu?” Tiêu Thỏ hỏi.
“Không biết nữa, kỳ kiểm tra sức khoẻ vừa rồi là một mét bảy sáu.”
“Cái gì?” Tiêu Thỏ lắp bắp kinh hãi: “Ta nhớ rõ đầu tháng ba ngươi mới có một mét bảy, như thế nào lại nhanh như vậy…? Ngươi ăn cái gì?” (Ăn cái gì?? Ta đây cũng muốn biết ^^)
Lăng Siêu nhịn không được, mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu nàng: “Còn ngươi ăn cái gì? Như thế nào lại không cao thêm?”
Những lời này đã đánh tan khối tâm tình đang tốt đẹp của Tiêu Thỏ. Thối Lăng Siêu, chuyện tốt đẹp không nói, lại toàn nhắc tới chuyện nàng thương tâm nhất – chiều cao. Cũng không biết tại sao, từ hồi nàng học sơ nhị đã không cao thêm nữa. Kiểm tra sức khoẻ khi tốt nghiệp sơ trung, chiều cao của nàng là một mét năm mươi chín phẩy bảy, còn kém ba mm nho nhỏ, như thế nào cũng không chịu nhảy lên một mét sáu. Còn Lăng Siêu ra bên ngoài học một năm, chiều cao liền tă