
ày em mất đi anh có yêu em không ”” Xin lỗi ”” Không thành ý ”“……………………….. ”Những câu hỏi , câu nói rời rạc , khiến nó cảm thấy khó chịu. Nó ghét bản thân mình yếu mềm , chỉ có chút kí ức như vậy mà không nhớ ra. Nó ghét cái người xuất hiện rồi biến mất như làn khói trong giấc ngủ của nó. Nó hận khi mình chỉ nhớ bao nhiêu đó mà thôi. Nhưng nó hận , nó ghét nó giận thì được gì. Chỉ có thể nói bản thân mình quá ngu ngốc mới cố gắng nhớ lại quá khứ đã mất để rồi biết đâu mình lại đau.[ Tuyết lạnh…Như ngày anh làm tim em đóng băng…………Mưa to…….Như ngày em khóc……Nắng ấm…….Như ngày em yêu anh…………. '>Mấy ngày rồi hắn chẳng đến công ty khiến mọi người cũng lo lắng. Chẳng bao giờ hắn bỏ việc như thế này cả , càng không nghĩ mà không nói với thư kí hay giám đốc điều hành.Nằm trên giường với lớp chăn nhiều hơn mức bình thường. Mấy hôm nay hắn sốt cao lắm , lúc hạ lúc tăng nhưng chẳng chịu đi bác sĩ. Mẹ hắn thì ngày nào cũng rơi nước mắt khi con trai mình như thế. Ngày biết tin nó mất , hắn đi biệt luôn. Suốt cả ngày điện thoại không bắt máy , ai ở nhà cũng lo lắng. Khi về thì quần áo ướt mem , tóc tai thì rối bù. Người toàn mùi bia rượu , trong tay cứ khư khư nắm lấy lá thư tướt nhem như người hắn vậy. Bà lúc chỉ biết khóc chứ còn biết làm gì. Ba hắn cũng đâu hơn bà , người như ngồi trên đống lửa. Mấy ngày đó hắn sốt cao đến nỗi phải đưa vào viện chăm sóc. Khoẻ lại thì nhốt mình trong phòng mặc cho ai kêu gọi hay làm gì. Một thắng sau , hắn bước ra ngoài , nhưng do sốc quá hay sao mà cứ lầm lì. Lao vào công việc như con thú dữ. Nghĩ tới đó thôi là bà đau lòng lắm rồi.Đêm nào hắn cũng khóc mặc dù chẳng ngồi khóc sướt mướt như con gái hay giống bà. Mà nước mắt cứ vô thức lặng lẽ rơi sau hàng mi dài. Đôi lần bà vào phòng nhìn thấy hắn ngủ trên bàn làm việc. Máy tình vẫn mở , hình ảnh người con gái mà hắn yêu luôn xuất hiện trên màn hình. Nhìn cảnh ấy mà bà đau quặng lòng.Phải chi ngày đó bà ngăn cản việc trờ về của Nhã Quyên thì tốt biết mấy. NHưng người tính đâu bằng trời tính. Nhã Quyên đâu phải tự nhiên xuất hiện quay trở lại mà cô ta về là do có người đứng sau. Biết chuyện đó nhưng bà lại không can ngăn để giờ mới có cớ dự này. Lỗi này đâu thể trách hắn được.Sáng….Vài chú chim nhỏ đậu trên cửa phòng hắn hót líu lo , cựa mình thức dậy. Mẹ hắn đã thức từ khuya , bà ngồi đó thay khăn và đo nhiệt độ cho hắn đến gần sáng mới về phòng mình. Từ khi sinh nhật hắn xong thì họ bắt đầu dọn qua đây sống cùng với hắn cho vui. Một phần vì muốn cho hắn không nghĩ nhiều đến nó. Một phần là muốn cho hắn có thêm tình cảm gia đình hơn. Từ ngày hắn dọn ra sống riêng , lại ích khi về nhà nên ba mẹ hắn sợ hắn thiếu thốn tình cảm. Dù vậy thì nỗi đau của nó đâu thể nào lành được , có lúc hắn lại yêu nó nhiều hơn chứ. Chap 37 :Một tuần trôi qua nhanh. Trời vừa về chiều pthì máy bay cá nhân nhà nó cất cánh.Chiếc máy bay hiện đại với đầy đủ tiện nghi. Nhắm mắt ngủ một chút do dư vị của thuốc ngủ còn lại liúc trưa. Miu thì vừa nghe nhạc vừa chat với Bảo rất vui.... Máy bay nhà nó hạ cánh. Xách cái vali chẳng mấy bộ đồ đi ra ngoài. Nó đội chiếc mũ lưỡi trai cùng bộ đồ màu đen bó sát làm tôn lên vóc dáng chuần đến từng milimét của nó. Miu thì chọn cho mình chiếc váy màu xanh nhạt trong rất hợp với nhỏ. Bào đứng đó chờ từ khi nào. Vừa thấy nhỏ cậu đã cười rạng rỡ.– Về có mệt không ?– Không mệt.– Ai đây.Nó nghe Bảo nói thì tháo chiếc nón ra. Cậu không khỏi ngạc nhiên mà lắp bắp. Nó chỉ cười khì.– Là….là là J…oe là joe sao ?Nó gật đầu thay câu trả lời cho cậu. Rồi đi ra ngoài trước. Chiếc xe nhà nó dừng trước công ty. Một năm mọi thứ cũng chẳng thay đổi gì nhiều. Công ty vẫn nguyên vẹn như thế. Vô tình hay cố ý nó đi ngang qua công ty Vỹ Anh. Một công ty người mẫu diễn viên mới xuất hiện cách đây một năm nhưng lại gây được nhiều tiếng vang trên thị trường thế giới. Thậm chí có nhiều nhà thiết kế còn tìm đến công ty chỉ để tìm một cái hộp đồng thiết kế thôi. Nhiều nhà thiết kế nỗi tiếng trên thế giới còn phải nhượng bộ cho công ty vài phần. Nó chỉ nhìn lso7 một cái , miệng lẩm nhẩm ” Vỹ Anh sao , tên nghe hay. Sẽ có lúc gặp mặt ”Chiếc xe của nó dừng trước FJ. Nó bước xuống mọi người đều nhìn. Phải chăng là người là muốn vào công ty. Nghĩ vậy bào vệ liền chạy ra chặ nó lại.– Này cô muốn đi đâu ? – Bảo vệ lớn tiếng hỏi nó– Gặp Phong Minh – lời nói của nó nhẹ nhàng như làn gió nhưng lại lạnh đến thấu xương. Cách nói chuyện vẫn không thay đổi tí nào– Cô biết cậu ấy là ai không mà dám gọi thẳng tên như vậy – Bào vệ vừa nói thì phía sau có người đi tới lên tiếng – có chuyện gì vậy ?– Thưa , thư ký Du có người này tự nhiên đòi gặp giám đốc.– Cô có hẹn trước không ?- Thư ký Du hỏi nó. Nó chỉ nhép mép cười nhạt , xem ra chủ tịch muốn gặp giám đốc phải hẹn trước sao. Ngước lên nhìn Du thư kí một cái. Nó chỉ cười nhạt , giọng ba phần sát khí.– Chào Du thư kí lâu rồi không gặp.– Chủ tịch. – Du thư kí một phen ngạc nhiên thì lấy lại phong độ trả lời nó – người về khi nào vậy.Nó không trả lời cậu , chỉ nhìn tên bảo vệ đang run cầm cập vì sợ. – Đuổi việc – hai từ duy