
ứng dậy đóng cái lap lại rồi cầm chiếc áo khoác ra ngoài. Bảo ngồi đó chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Trước đây Nhã Quyên biến mất hắn không như thế này. Đúng là nó mất đã để lại cho hắn một vết thương không lành. Còn đau hơn gấp trăm lần so với thời gian cách đây 6 năm.Quầy tiếp tân vẫn luôn đầy những người buôn chuyện. Cô gái lúc nãy đi vào trực thuộc bộ phận này. Mặt mày cô ta xanh như tàu chuối khi bắt gặp ánh mắt chết người của hắn. Không phải vô tình mà thế. Vì công ty này vốn có luật cấm. Ngày nào cũng đucợ mang bánh kem hay đại loại là quần áo muốn mặc gì thì mặc nhưng đến ngày sinh nhật hắn thì không được để hắn thấy bánh kem trong công ty càng không được mặt quần áo màu. Nếu không thì bị sa thải ngay lập tức. Cũng có thể do số cô ta may mắn khi Bảo bước vào cứu lấy cô ta. Vài chị làm ngồi gần khoác tay nhau buôn chuyện với cô gái lúc nãy.– Này đem bánh kem vào rồi sao mặt mài xanh thế– Đáng… đáng…. đáng sợ lắm. – Cô gái vẫn lấp bắp như chưa thoát khỏi anh mắt của hắn. mấy chị đó chẳng hiểu gì vội gặng hỏi.– Đáng sợ gì , bộ cưng làm sai gì à– Không phải , ánh mắt của giám đốc rất đáng sợ. Đặc biệt nhất là giám đốc chỉ nhìn có mấy tấm hình trên màn hình máy chiếu thôi. Nhưng ánh mắt không đáng sợ như khi em bước vào.– Là một cô gái có đôi mắt màu xám phải không. – Chị gần đó cũng bắt đầu xúm lại gần. Cô gái kia chỉ gật đầu một cái rõ chắc.– Là bạn gái của giám đốc đấy. Mất cách đây một năm , ngay vào ngày sinh nhật của cậu ấy. – chị này vội dừng lại thì chị khác tiếp vào – nên ngày ấy không còn bánh kem nữa mà thay vào đó là những bó Bạch hồng đặc khắp công ty này.Cô gái kia khẽ gật đầu một cái như đã hiểu. Hèn gì ánh mắt ấy lại buồn và lạnh như băng ở Bắc cực vậy. Nhìn vào như muốn nhấn chìm con người ta....Trời đã gần 1 , 2 giờ khuyan mà nhỏ vẫn không ngủ được. Khoác chiếc ngoài vào nhỏ đi ra ngoài. Anh Kelvin ngồi trước cửa phòng của nó. Thoạt đầu nhỏ nhìn cứ tưởng là ma vì anh ngồi trong bóng tối chỉ có chút ánh sáng từ đèn điện thoại. Nhìn nhỏ hồi lâu anh mới gọi , bảo nhỏ nói chuyện với anh. Phòng khách vẫn sáng đèn. Lò sưởi thì vẫn cháy đều đều. Nhấm một ít trà nóng vừa được người làm pha. Anh từ tốn– Em biết anh gọi em sang đây là vì chuyện gì đúng không ?– Vâng , lúc đầu em bất ngờ lắm khi anh gọi điện cho em. Ngạc nhiên hơn là anh nói Joe vẫn còn sống.– Ừmh , xin lỗi. Anh giấu mọi người chỉ vì tốt cho Joe thôi. Vã lại chuyện này con bé cũng đồng ý rồi.– Vâng , nhưng sao anh lại ngồi trước phòng Joe vậy.– Con bé thường hay thức vào giờ này , vì một phần những con ác mộng về cái chết của mẹ trước đây ám ảnh con bé. Một phần là vì anh luôn phải dỗ nó ngủ vào mỗi tối.– Mẹ mất chắc cậu ấy buồn lắm nhỉ– Mất mẹ là một phần nỗi đau của con bé. Nhưng từ nhỏ nó lại thiếu vắng đi tình thương của ba nên nó mới thế này.– À , mà chuyện Joe mất trí nhớ là sao.– Chuyện này để lúc khác anh nói cho em nghe. Còn giờ thì đi ngủ đi. Trời lạnh nên em khó ngủ lắm chứ gì. Để gọi người tăng nhiệt độ lò sưởi lên cho em. Ngủ sớm đi , mai là ngày mệt mỏi với em đấy.– VângAnh nói rồi đi lên phòng nó. Nhỏ nhìn theo mà chỉ bước cầu nguyện. Nó biến mất như thế này có thể là nỗi đau của hắn nhưng có thể sẽ là niềm vui cho nó. Mất trí cũng tốt thật. Không phải buồn đau.Ngoài trời tuyết lại rơi nhiều. Nhỏ cũng lũi thủi về phòng mình ngủ Chap 36 :Gió lạnh khẽ lùa vào những tán cây trong vườn. Nó ngồi trên bậu cửa sổ gần giường đưa mắt nhìn quanh. Từ phòng nó có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh trong toà dinh thự rộng lớn này. Bao bọc quanh nó là những hàng cây phong đỏ trải dài. Hai và Miu đẩy cửa bước vào. Phòng nó được thiết kế rất đặc biệt. Một phòng ngủ , một phòng khách , một phòng làm việc riêng thông với phòng khách và phòng ngủ. Ở bên trái căn phòng là một hồ bơi mini được thiết kế rất độc đáo , rộng rải và thoáng đảng. Nhưng phòng ngủ thì lại rất u tối. Với gam màu chủ đạo của phòng khách là màu trắng. Mọi thứ trong phòng này đều là những vật thuỷ tinh trong với màu đen bên trong được lấp những bóng đèn nhỏ. Nó ngồi đó , trên người không mặc áo khoác khiến anh tức giận khi thấy nó cứ lơ bản thân mình mà không biết chăm sóc gì cả. Người đi đường ai cũng khoác mấy cái áo phía ngoài còn nó chỉ mỏng manh chiếc váy trắng.Quay đầu nhìn hai và Miu nó cười nhẹ. Khuôn mặt xinh xắn hơn ngày thường nhiều. Dáng vẻ bất cần vẫn hiện diện trên gương mặt trẻ con ấy. Nét cười giữa một vùng tuyết trắng xoá vẫn không lẫn vào đâu được. Hai đặt khay thức ăn và sữa cùng bánh trên bàn cho nó. Nhẹ vuốt mái tóc tím dài óng mượt vủa nó. Giọng anh trầm và ấm như ánh nắng của mặt trời.– Joe ăn sáng đi.Nó chỉ nhìn anh khẽ gật đầu , quay qua nhìn Miu đầy ấm áp rồi leo tuột khỏi thành cửa sộ ngồi vào bàn. Miu thì đi lanh quanh phòng nó nhìn ngắm mọi thứ trong lúc nó ăn. Nhỏ quay trở lại khi nó ăn xong. trên tay cầm một chiếc váy trắng rất đẹp. Nhìn trên xuống dưới rồi nhìn sang hỏi nó.– Cậu làm nó hả ? ! Đẹp quá. Tặng tớ nhé !Nó chỉ gật đầu rồi đứng dậy. Khoác chiếc áo len mà anh đưa đi ra ngoài. Miu và anh cũng đi ra. Ngoài sân tuyết phủ lên thật nh