XtGem Forum catalog
Công Chúa Băng Và Hoàng Thái Tử

Công Chúa Băng Và Hoàng Thái Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323215

Bình chọn: 7.00/10/321 lượt.

ới tài năng và khả năng giao tiếp của nhỏ thì chuyện lấy hợp đồng này là rất dễ. Cộng thêm nữa nhỏ lại là người yêu của Bảo , sắp tới sẽ là vợ của cậu thì ai lại không nể mặt. Nó đứng một góc khuất nhìn cuộc tuyển người diễn ra. Chẳng mấy thú vị khi chỉ để cho nhân viên phụ trách lo việc này. Nếu có giám đốc đích thân ra chọn thì chắc sẽ vui hơn.

Nhỏ đi lòng dòng tìm nó nhưng chẳng thấy. Còn nó thì đang đứng như trời tròng khi người nhân viên phụ trách chỉ tay ngày mình nói mình được chọn.

– Này cô đội mũ , cô là người được giám đốc đích thân chọn.

Mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán. Giám đốc chưa bao giờ chọn người mẫu cả , chỉ đứng nhìn thôi. Còn nó thì bắt ngờ lắm nưng nhanh chống lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có lên tiếng

-Tôi không có đăng kí.

– Tuy cô không đang kí nhưng lại may mắn lọt vào mắt xanh của giám đốc nênc ậu ấy mới chọn cô đấy.

– Xin lỗi tôi không thích.

– Vậy cô đến đây làm gì ?- cô nhân viên bắt đầu tức giận

– Tìm người.

– Ở đây không có người cho cô tìm.

– Vậy tôi đi.

– Khoan – Từ bên trong giọng của người con trai vang lên , âm vực lạnh lẽo vô cùng

– Tôi quen anh à. – nó nhìn tên đấy một cái.

– Không có.

Nó im lặng bước đi , trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác nhói ở tim.

Miu và Bảo cũng vừa đi tới , nhỏ thấy nó liền lao tới ôm chầm , mồ hôi ướt cả cái áo đang mặt , giọng trách mắng

– Cậu ở đây làm tớ tìm muốn chết.

– Xin lỗi. – Hai từ nó nghe sau thật ấm áp. Trái tim hắn cũng dâng lên một càm giác kì lạ. Từ khi nhìn thấy nó đứng trong góc , cách ăn mặc chẳng có gì nổi bật nhưng chiếc nhẫn trên tay nó lại gây ấn tượng với hắn. Rất giống với chiếc nhẫn trước đây của hắn và nó.

– Vỹ cậu tự mình tuyễn người mẫu à.

– Không có…chỉ là.

– Hai người quen nhau à.

– Ừ , bạn thân.

– Thôi đi ăn kem đi.

– Tớ không ăn kem.

– Sorry bạn hiền mình quên.

Nói xong Miu kéo nó đi , Bảo thì lồi hắn. Còn hắn đang trong trạng thái lơ lửng. Cô gái trước mặt hắn không ăn kem , đeo nhẫn giống nó nhưng lại có gương mặt khác nó. Chỉ có đôi mắt là hắn chưa nhìn thấy bởi cô gái đó đội món che đi nữa khuôn mặt.

Mọi người trong công ty liên tục bàn tán về việc giám đốc chưa bao giờ nói chuyện với người lạ khi chưa được vào làm ở đây.

Gặp nhau nhưng không biết

Thì xin người đừng bao giờ yêu

Vì khi ấy ta sẽ lại đau thêm mà thôi.

Chap 39 :

Cả nhóm bốn người cùng nhau bước vào quán kem gần Vỹ Anh. Nhiều nhân viên trong giờ nghĩ thường hay đến đây ngồi nên quán không bao giờ vắng khách. Quán tuy nhỏ nhưng lại rất ấm cúng , gam màu chủ đạo là màu tím. Màu của sự thủy chung.

Cả nhóm ngồi xuống cái bàn gần cửa ra vào lại có thể nhìn thấy được ngoài kia xa xa những cơn nắng đang thi nhau nô đùa dưới mặt đường.

.

Quắt tay gọi phục vụ. Nó đưa mắt nhìn quanh. Mọi người ai cũng ăn những món kem ngon , tiếc là nó lại không ăn được.

Nhìn sơ qua menu , nó gọi một ly sinh tố dâu , rồi đưa cho Miu. Nhỏ chọn một ly kem viên ba màu , còn bảo thì gọi ly cà phê , tên ngồi đối diện nó thì gọi một ly capuchino.

Mọi người một việc , nó thì nghe nhạc. Miu và Bảo thì ngồi nói chuyện phím với nhau. Còn tên đối diện thì cứ ngồi nhìn nó chằm chằm khiến nó khó chịu.

Hắn đưa mắt nhìn nó thật lâu rồi mới lên tiếng.

– Cô không tháo nón ra à

– Nắng.! – Đáp lại hắn là câu nói ngắn gọn và cộc lốc. Khiến tâm trạng hắn đôi phần khó chịu.

Lúc đầu hắn chọn bàn trong góc khuất thì nó là người đưa ra ý kiến bảo không chịu , giờ ngồi đây bảo là nắng đúng là người quái dị mà. Vài tia khó chịu xuất hiện trong mắt hắn. Người con gái trước mặt thật sự có dáng người giống nó , có giọng nói trong như nó. Thậm chí là chiếc nhẫn , mái tóc. Cách nói chuyện cộc lốc cũng như vẻ lạnh lùng cố hủ. Nhưng trong lòng hắn vẫn chưa chắc chắn được điều gì.

Chờ hồi lâu nó đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Phục vụ vừa đem mấy ly kem ra ngoài bàn. Nó cũng vừa ly ra , ghé ngang quầy kem gọi thêm một ly nước khoáng cầm trên tay.

” Xoảng ” nguyên ly nước nó cầm trên tay rơi xuống đất khi cô bé 11 tuổi va vào nó. Cô bé có đôi mắt to tròn nhìn nó rồi rối rích xin lỗi.

nó gật đầu cho qua , rồi đi về bàn. Cô bé lúc nãy cũng ngồi ngay chỗ bàn của nó. Giọng tíu ta tíu tích cười nói vui vẻ. Lia ánh mắt ngạc nhiên nó nhìn. Cô bé chỉ cười cười rồi bắt chuyện với nó.

– Chị là Joe hả. Em là Ý Như. Mà sao chị có đucợ chiếc áo của J thế.

– Của J

– À của nhà thiết kế J ấy. Chỉ thiết kế có 10 cái thôi nên số tiền cũng rất đắt nhưng người ta vẫn bỏ ra mua đấy thôi. Em thích đồ của chị ấy lắm. Nhưng mà mua không được.

– Tại sao ?

– Vì số hạn có lượng.

– Ừmh , chị tặng em một cái nhé.

– Thật hả chị. – Cô bé nói rồi ôm chầm lấy nó. Nụ cười đẹp như ánh mặt trời ban ngày sáng chói. Chap 40 :Trời chiều đầy nắng. Nó sãi những bước chân dài đi trên đường. Men dọc theo vỉa hè. Nhiều hàng quán đặc khắp nơi. Ghé sát vào lề tránh chiếc xe vừa ép làn đường của xe khác. Những người đi đường thầm rủa chiếc xe vừa lấn ép họ. Vài từ thô tục mắng chửi của họ lột vào tai nó. Chỉnh lại dây phone , nó bước vào một quán chè ven