
nó, đôi môi nhỏ , đỏ như máu dù chẳng cần son phấn. Làn da trắng như man sứ.Khẽ nhìn nó trong hình , hắn cười , nụ cười buồn. Giọng ấm áp vang lên mang thoe hơi lạnh lẽo tự trong lòng xuất phát.– Nhớ em lắm ấy.-……– Ba mẹ muốn anh lấy người khác kìa-……..– Nhưng anh chỉ cưới em thôi…..-…..– Em đi chơi ở đó có vui không. KHi nào ngủ xong thì nhớ nghĩ đến anh nhé.-…..…….Ngoài trời gió nổi lên , giông tố mịt mù. Mưa lại rơi rồi…Đôi mắt nhắm nghiền lại lúc nào không hay , giọt nước mắt rơi theo dòng duy nghĩ chìm vào khoảng không.Tiếng đẩy của nhẹ bước vào. Là Sally. Cô cầm tấm ảnh ttrong tay hắn vừa rơi xuống. Cô ngắm nhìn gương mặt ấy thật lâu. Trên gương mặt hắn vẫn còn vươn lại vài giọt nước mắt. Sự đau đớn hiện rõ trên nét mặt ấyTrong hình là nó , nó đang cười tay còn ôm chặt lấy hắn. Hắn không cười nhưng chỉ cần nhìn qua đôi mắt cũng đủ để biết rằng lúc ấy hắn đang rất hạnh phúc.Lật lại mặt sau của tấm ảnh. Một dòng chữ được viết bằng bút bi màu đen rất đẹp là chữ của hắn ,nét chự cũng như mang theo nỗi buồn rất lớn i.” Ngày vợ cùng chồng đi chơi ở trung tâm – Lâm Nguyệt Anh + Dương Định Vỹ * 11-2012 * ” Chap 46 : Cầm tấm ảnh ấy trong tay. Sally ngắm nhìn người con trai ấy thật lâu. Tự cười bản thân ngu ngốc khi chấp nhận yêu một người không yêu mình.Toan đưa tấm ảnh lên trước mặt , thời gian như ngừng trôi.1 giây…2 giây…..3 giây………Xoẹt…..Một vết xé dài trên tấm ảnh , hai người trong ảnh tách ra gần hết phân nửa. Thoáng chốc….– Cô đang làm gì trong phòng tôi.Hắn đột nhiên giật mình thức dậy. Chưa bao giờ hắn ngủ yên giấc suốt năm qua , cứ chập chờn , lúc tỉnh lúc mơ. Sally giật mình vì hắn , cô quay người lại , nhìn thấy Vỹ đang nhìn mình chằm chầm. Chút sợ hãi hiện rõ trên mặt cô khi bắt gặp ánh mắt sat91 hơn dao ,lạnh hơn băng và có thể giết người trong phút chốc. Sally đứng ngơ ra đó như tượng. Hắn bực bội đứng dậy đi tới chỗ cô ta. Nhìn khắp người. Cuối cùng dừng lại ở tay đang để phía sau như giấu thứ gì.Giựt mạnh tay ấy , là tấm ảnh tấm ảnh của hắn. Nhưng nó chẳng còn nguyên vẹn nữa mà rách ra làm đôi.Trừng mắt nhìn cô ta. Mắt hắn xuất hiện những sợi nmáu nhỏ li ti. TRong thật dữ tợn.Bốp chặt lấy chiếc cổ trắng ngần của Sally , hắn ghì chặt người cô ta vào cái bàn gần đó. GIọng như băng , phóng ra người thanh âm khiến người nghe rùng mình lắp bắp. Nếu như ai yếu trim chắc sẽ xỉu ngay cho coi.– Cô dám xé ảnh , cô muốn chết sao.Mỗi từ phát ra hắn lại siết chặt cỗ cô ta hơn đến nỗi Sally cố dãi giụa thế nào cũng chẳng có ích , cho đến khi ba mẹ hắn xuất hiện. Can ngăn hắn mới bỏ ra ngoài , không quên ném lại câu nói khiến Sally lo sợ.– Biến ngay ra khỏi nhà tôi , nếu chưa muốn chết hoặc muốn thành quỉ sống lang thang.Ba mẹ hắn cũng không khỏi giật mình vì hắn , họ chưa bao giờ thấy con trai họ đáng sợ đến thế này. Phải chăng quyết định của họ là sai hay sao. Nhưng không thể nào , chuyện họ làmlà muốn tốt cho con của họ thôi. Tuyệt đối là không sai.Sally sợ đến mức không nói được lời nào , chân đứng cũng chẳng vững mà khụy luôn xuống nền gạch.....Một ngày mới lại bắt đầu với nó , Hôm nay tuy chỉ là một lễ hội nhỏ trong nông trại của ông thôi. Nhưng mọi người lại kéo đến đây rất đông. Mọi người trong những trang phục hóa trang khác nhau tạo nên nhiều sắc màu thật đẹp. Nó trong bộ cánh ác quỷ màu đen nổi bật. Hai và anh Vũ trong những bộ phục của hoàng tử và thiên thần. Tiếc là hôm nay không có anh Minh nếu không sẽ vui lắm cho xem. Ai cũng tụ tập theo từng nhóm người , đi ra đường biễu diễn. Nó được họ tống đi giữa cùng với lũ trẻ. Bọn chúng trong thật đáng yêu.Cuộc chơi nào rồi cũng có điểm dừng ,. MỌi người dừng lại tại đích đến cuối cùng , ăn chơi , trò chuyện cùng nhau.Nó đứng gần chỗ mấy cái vĩa hè. Lúc bước xuống thì vô tình mà chiếc giày cao gót lại dính vào mấy thanh sắt của nắm cống khiến nó chẳng sao nhích chân được.Tình hình ngày một thảm hơn khi ai đi qua cũng nhìn nó chằm , một phần vì nó hóa trang rất đẹp. Một phần là vì đôi giày của nó.Đằng xa các anh nó đang đi đến , kế bên còn có ai đó. Nó nhìn anh cầu cứu , nhưng anh chì cười nhìn nó.Đâu đó người lạ mặt xuất hiện ,….Tay cậu tháo giày giúp nó nhưng chiếc giày lại bị bĩ đế khi nhấc lên khiến nó phải đi chân trần về nhà.Thanh niên kia thì lùng túng nhìn nó cười trừ , Cả hai nói chuyện với nhau được một lúc thì hai cầm đến cho nó ly nước. THanh niên lạ mặt cũng bắt chuyện rom rã hơn với nó.– Chào , tôi là Peter , không biết cô là… – Peter chưa hết câu hai và Vũ đã chen vào nói tên nó ngay– Là Nguyệt Anh.– Ừmh tên bạn đẹp thật.– Cám ơn.Nắng cứ thế , mưa vẫn vậy. Mọi thứ vẫn điều đặn trôi qua theo vòng tròn. Ngày mới nó lại có bạn mới , biết đâu sau này tình bạn ấy lại có thể thành tình yêu lần nữa thì sau. Chap 47 :Buổi đi chơi kết thúc trong im đẹp. Nó lững thửng xách đôi giày cao về nhà. Mấy anh theo sau được một phen cười lăn lộn vì nó....Hắn bước a khỏi nhà với quần tây và áo sơ mi xanh , mà suốt một năm qua chưa hề thay đổi kiều ăn mặc như thế này mỗi tối. Giản dị , đơn giả hay chỉ là cố gắng nếu kéo hình ảnh của nó vẫn còn bên cạnh mình