
iếng lá cây xào xạt , Cô nghe như tiếng bước chân đang đến bên cạnh mình. Gần rất gần.Đứng trước mặt cô giờ đây là một con người bằng xương bằng thịt chứ không phải là dáng người cao , gầy nhôm qua tấm ảnh chụp chung. Peter vẩn như xưa , đơn giản và gọn gàng. Chiếc cavart được anh thất rất tĩ mĩ. Chiếc áo sơ mi xanh da trời kết hợp cùng chiếc quần âu trong rất thanh lịc. Dáng vẽ ấy dù có lẩn vào đâu thì cô cũng nhận ra được. Là cậu ấy , là anh và là người cô yêu.– Cô là ai vậy. ?Thoáng chốc trong trái tim cô như vỡ ra trăm mảnh , nhiều mũi kim dài đâm thẳng vào nó. Đau , rất đau. Người cô yêu , người cô có thể từ bỏ địa vị , cuộc sống quý tộc để dành trộn tình yêu cho anh lại hỏi cô là ai. Cô là ai bây giờ , không phải là Sally với gương mặt búp bê nữa. Cũng chẳng còn là cô gái hay cười và tràng đầy nhiêt4 huyết như xưa. Thật ra khoảng thời gian qua cô sống vì ai , sống cho ai và sống để làm gì. Cô còn chẳng biết được thì cô biết mình là ai đây.– Sally đâu rồi ?Peter đánh tiếng khi thấy cô im lặng , Sally chẳng nhìn cậu , chỉ đưa đôi mắt nhìn ra xa. Khoảng trời cao lộng gió , đầy mây xanh tuyệt đẹp nhưng sao lòng cô lại dày đặc sương mù đến thế này.– Anh nghỉ ai là người đứng đây.Cô lên tiếng , giọng khẽ khàn mang chút sắc buồn. Buồn nhiều nửa là đằng khác.– Cô là Sally sao ? Không thể nào.Lời khẳng định thốt ra từ miệng anh , hệt như những gì cô đang nghĩ suốt mấy hôm nay. Không tin là phải rồi. Nhưng thử hỏi nếu bạn là Sally , rơi từ trên cao xuống vách đá. Gương mặt gần như biến dạng hoàn toàn thì khi bình phục lại có thể nào xinhd 9ẹp như trước không ? Nếu có thể , xin bạn hãy chỉ cho tôi cách ấy đi. Để cô biết giờ này phải làm sao.– Quả là Joe đoán việc như thần. Anh sẽ không tin em là Sally. Nhưng anh hãy nhớ , nhẫn 4 lá.– Nhẫn 4 lá. Là nhẫn ngày trước từng tặng cho Sally , người duy nhất làm vợ tôi.– Phải là Sally. Nhưng gương mặt Sally thay đổi rồi , liệu người trao cỏ 4 lá còn yêu không ?– Yêu , yêu chứ Anh mải mải chỉ yêu mình em thôi. Dù em là ai đi chăng nữa. Chỉ cần là Sally dù xầu hay đẹp anh vẫn yêu.Cả hai ôm nhau thấm thiết. Nó phía sau gốc cây lớn nhìn họ mà khẽ cười thầm. Cứ nghĩ có trò gì cho xem ai ngờ lại nhận nhau nhanh thế chứ.Buổi chiều hôm ấy , căn cứ bí mặt của nó trở thành nơi tâm sự cho cặp đôi trẻ , Peter không khỏi bằnh hoàng khi nghe Sally kể tất mọi chuyện. Nó quả là thiên tài , đoán và làm việc rất đúng thời điểm. Nếu không có nó chắc Sally bé nhỏ của anh chết lâu rồi. Ơn này có trả đến chết cũng chẳng hết đây.Nó khá mệt , nên đánh thẳng một giấc đến chiều. Đến khi điện thoại bên công ty gọi hối thúc việc làm , nó mới bò dậy.Chương 52Nó mờ mẫn trong bóng tối , phía góc giường là vài hộp quà nhỏ của Vỹ và bà quản gia đưa cho nó. CHắc khoảng hơn một tuần rồi nó chưa đọng đến.Hộp quà đầu tiên nó mở là chiếc hộp của bà quản gia đưa. Bên trong có vài khung ảnh , vài tấm hình được đặt trong cuốn Album lớn. Nó chẳng vội đụng đến chúng. Mà nhìn khắp toàn bộ chiếc hộp. Bên trong ấy là nhiều thư , nhiều cuộn băng ghi âm khác nhau , Có đề rõ cả ngày tháng , tất cả đều là những khoảng thời gian trong một năm qua.Mở đoạn ghi âm đầu tiên lên. Giong5 nói nghe vừa lạ lại vừa quen. Như vừa nghe đâu đó vậy. Nó còn nghe trong đó có cả tiếng mưa , tiếng mưa rất lớn nhưng giọng nói bên trong chẳng nghe được là bao , chỉ nghe thoáng là ” Anh nhớ em nhiều lắm ”Đoạn thứ hai nó mở lên. Lại là một dòng nhạc. Bản nhạc này cũng rất quen. Hình như nó đã từng chơi thì phải với ai đó. Nhưng lại quá mờ nhạt. ” Hợp tấu nhé ”....Bao nhiêu đoạn trong hộp ,, nó đều nghe hết. Nhưng mọi thứ vẫn quá lạ lẫm , không chút ấn tượng gì cả. Ngay cả cuốn album cũng chẳng có gì. Điểm nổi bật nhất là công viên trò chơi.Nó ngồi cùng ai đấy. Nhưng người đó lại quay mặt đi hướng khác không sao thấy rõ. Chỉ thấy sống mũi cao ngất.Dáng người ấy cao hơn nó đến một cái đầu. Nhìn từ xa rất đẹp. Người nó cũng chòm hẳn về phía trước che gần hết người lạ mặt.Vài lá thư rơi ra từ trong album nhỏ. Nó nhặt chúng lên nhìn kĩ một lượt. Bên trong còn có đề ngày tháng rất rõ ràng.11-2013. Ngày nó rời Việt Nam sao. Sao lại có lá thư này. Từ từ mở tờ đầu tiên.” -Vợ Ngốc….Anh xin lỗi về thời gian qua. Một thời gian anh đã tin lầm Quyên để khiến cho em chịu nhiều đau khổ , Anh xin lỗi xin lỗi rất nhiều. Và em cũng là người duy nhất được nghe lời xin lỗi thật lòng của anh đấy.Tha thứ nhé.Vỹ Anh. send ”[ Có những thứ khi mất đi rồi ta mới cảm thấy nó quý giá.'>[ Có những điều khi nói ra chưa chắc đã được cảm thông…'>[ Có những nỗi buồn chưa chắc rằng khi chia sẻ ta sẽ vơi đi…..'>[ Và những lúc như thế ấy em chỉ cần……'>[ Cần một bở vai của anh bên cạnh…. '>[ Cùng em chia sẽ những nỗi đâu ấy. Anh biết không ? '>Bầu trời đầy sao , tiếng sóng biển vỗ vào bờ , tiếng gió reo khắp một vùng trời. Đưa mắt ngắm nhìn chúng. Đâu đó bên tai Vỹ vang lên bản nhạc hôm nào.” Hợp tấu nhé ! ”Lời nói ấy như mới vừa nói vậy. Vẫn là âm luợng lạnh nhưng mang theo hơi ấm của mùa xuân. Khoảng thời gian nó mất tính đến nay cũng tròn 1 năm 2 tháng rồi còn gì.Từng ngày từng giờ