
y xuống. Tôi những muốn ôm ghì lấy cô ấy, lau khô những giọt nước mắt trong đôi mắt tuyệt vọng vì một chuyện gì ấy mà tôi chưa thể nắm bắt rõ ràng. Tuy nhiên, tôi chỉ biết ngồi yên, tập trung vào tay lái và con đường trước mặt. Mặc dù Hoàng Anh biết rõ bí mật của tôi, vì tôi đã từng bày tỏ, trút sạch nỗi lòng với cô ấy, nhưng Hoàng Anh chưa bao giờ để lộ những suy nghĩ riêng về chuyện của tôi. Đơn giản, cô không hề đả động đến chữ đồng tính hay les. Cô cư xử với tôi tôn trọng, như với tất cả những người bình thường khác. Chỉ có điều làm sao Hoàng Anh biết được càng ngày, cô càng có ý nghĩa lớn hơn đối với tôi. Rất nhiều đêm, trong giấc mơ, tôi ước ao chiếm được tình cảm của cô ấy. Tôi biết, sự khao khát mãnh liệt của tôi có thể làm cô hoảng sợ. Vì thế, tôi phải kiềm chế lòng mình. Tôi đã cất nhẹm bản thân. Tốt hơn hết là che giấu cảm xúc dưới lớp vỏ ngạo mạn, kiêu kỳ…
Nắng vẫn ***i chang bên ngoài cửa xe. Hệt như một tôi và Hoàng Anh tự nhốt mình trong một chiếc hộp kim loại đang được nung nóng dần lên. Tôi muốn thoát ra khỏi hơi nóng ngột ngạt của đô thị nên cho xe chạy vào đường cao tốc, chuẩn bị qua cầu ra vùng ngoại ô. Hoàng Anh bỗng đặt nhẹ bàn tay lên cánh tay tôi:
-Chở mình vào bệnh viện, được không?
-You bị bệnh hả? Bệnh gì vậy?
-Không. Mình muốn vứt bỏ một thứ…
-Thứ gì? You bị làm sao, nói đi chứ!
Hoàng Anh lại mím môi, khóc lặng lẽ như một đứa trẻ sợ hãi. Sự kiên nhẫn trong tôi không còn nữa. Tôi ngoặt xe vào một con đường nhỏ, đạp phanh dừng cấp tốc. Tiếng thắng két vang lên ghê rợn, xé tan cảm giác trì trệ, chờ đợi và phỏng đoán vô vọng. Tôi quát lên:
-Nói đi!
-Cho mình vào bệnh viện, mình muốn vứt bỏ đứa nhỏ trong bụng! – Hoàng Anh nhắm mắt, nói chậm, rành rẽ.
Chắc chắn tôi không nghe lầm. Nhưng hệt như tôi nghe lầm. Tai tôi ù đi. Cánh tay tôi, những thớ thịt dưới lớp da tôi run bắn lên. Hệt như có một bàn tay ma quái luồn vào ngực tôi, bóp chặt. Tôi gục đầu xuống vô-lăng. Mất một hồi lâu, tôi mới ngước lên, lấy lại hơi thở đều đặn. Nước mắt đã khô trên gò má Hoàng Anh. Cô ấy vẫn nhìn thẳng về phía trước. Chỉ có đôi mắt là trở nên khô lạnh, trống trải như một ngôi nhà hoang vắng. Cô ấy đang mang trong người một đứa trẻ. Và giờ đây cô muốn giết nó đi. Ý nghĩ ấy mới tàn nhẫn và cay đắng làm sao.
-Giữ lại đứa bé, được không? – Tôi không nhận ra cái giọng trầm và khản đặc là của mình nữa – Tội trọng đấy!
Hoàng Anh lắc đầu, tia lạnh lướt qua mắt, khuôn cằm hơi hất về phía trước. Trong giây phút chớp nhoáng đó, tôi chợt nhận ra cô ấy không yếu đuối như tôi tưởng. Rõ ràng, bên trong cô, có cả sự cương quyết đến sắt đá.
-Khanh đưa mình đến bệnh viện! Làm ơn. Đừng trì hoãn được không? Đứa nhỏ mới chỉ hơn một tháng thôi, chưa có hình thù. Mọi việc chắc cũng dễ dàng hơn…
Không nói gì nữa, tôi rồ ga, quay xe đi ngược vào trung tâm thành phố. Tôi cố gắng lảng tránh ký ức tuổi thơ, mình đã thèm khát được yêu thương, thèm khát có được một đứa em nhỏ như thế nào. Tôi đã cô độc, đến mức tôi luôn nghĩ phải yêu thương một ai đó giống hệt mình… Và vì thế, lúc này đây, tôi gắng không nghĩ gì nữa. Thật khủng khiếp nếu nhìn thẳng vào sự thật: Tôi đang giúp giết chết một sinh linh chưa thành hình. Chỉ có ý nghĩ Hoàng Anh cần làm thế. Cô ấy sẽ chết nếu tôi quay lưng là khiến tôi thu gom chút ít can đảm.
Vào đến bệnh viện, tôi xốc lại tinh thần. Gạt qua hết thảy mọi áy náy ngại ngần, tôi đi thẳng vào khu vực đăng ký. Nếu lúc khác, hẳn tôi đã cười rũ vì ý nghĩa ngộ nghĩnh của cụm từ kế hoạch hoá. Nhưng giờ đây, tôi chỉ thấy căng thẳng khi phải đối diện với ánh mắt dò hỏi của các nhân viên bệnh viện. Kìm nén giận dữ, tôi khai báo cho Hoàng Anh dưới tên tuổi của tôi. Sau đó, tôi sang quầy đóng tiền. Tôi vừa quay lưng, người phụ nữ trung niên nói ngay với người ngồi bên cạnh: “Trông trí thức hiện đại thế mà cũng mắc vào vụ này!”. Người kia dài giọng: “Ôi, càng văn minh, càng chơi bơi thả dàn. Tôi lạ gì mấy cô quý tộc này!”. Tôi quay phắt lại, giận run lên. Tôi sẵn sàng lao tới xử lý mấy mụ đàn bà lắm mồm. Nhưng Hoàng Anh đang chờ, tôi không thể để cô ấy một mình lâu hơn…
Mọi việc diễn ra khá nhanh. Bước ra khỏi căn phòng có cánh cửa trắng, Hoàng Anh đã xanh, lại càng xanh hơn. Chỉ là nửa tiếng. Thế mà khoảng thời gian đó như một nhát dao, cắt sâu vào Hoàng Anh, biến cô thành một người hoàn toàn khác biệt. Tôi đưa tay cho cô. Hoàng Anh dựa hẳn vào tôi, lả đi.
Tôi đưa cô ấy về căn hộ chung cư. Cô nằm yên trên tấm nệm xanh quen thuộc. Tôi nấu ăn, rồi ép cô ăn chút ít cho lại sức. Hoàng Anh chợt ngước nhìn tôi, hỏi thẳng:
-Khanh biết ai là cha của đứa bé không?
-Ai?
-Peter Yeo!
-Gã ép buộc you?
Hoàng Anh đưa đôi mắt lơ đãng nhìn quanh căn phòng rộng, gật đầu. Lòng tôi bùng lên nỗi căm hận. Một kẻ như Peter đã dùng quyền lực ép buộc một cô gái thân cô thế cô như Hoàng Anh. Làm sao cô có thể cưỡng chống lại gã? Hoàng Anh – Nạn nhân khốn khổ của Peter Yeo, gã nhân viên trung thành của ba tôi. Đầu tôi như sắp vỡ tung. Hoàng Anh nhìn tôi bằng đôi mắt đau đớn, tủi nhục. Tôi siết chặt tay bàn tay yêu dấu, Hoàng An