
à có quen biết chút đỉnh.
-Ừ, có quen biết! – CD Nguyên đáp lạnh nhạt, lảng tránh mắt tôi.
-CD Nguyên, em muốn nói chút xíu về Hoàng Anh, được không? – Ý nghĩ đeo bám khó chịu trong đầu tôi mấy ngày qua bỗng cựa khẽ.
Từ từ quay ghế lại, Nguyên nhìn thẳng vào tôi. Gương mặt anh hệt như vừa gọt ra từ một tảng băng.
-Ra khỏi phòng tôi, Lim. Cô bắt đầu làm tôi khó chịu rồi đấy! – Bất thần, sếp quát to – Bước đi ngay!
Tôi mím chặt môi, kiên trì thi gan với ánh mắt Nguyên. Chao ôi, đó là giây phút tôi nhận ra CD Nguyên làm tôi đau xót bao nhiêu, thì tôi nhận ra sức hút của anh với tôi mạnh mẽ bấy nhiêu. Tôi quay lưng, bước ra khỏi phòng, mặc kệ nước mắt lăn dài trên má.
Kỳ 29-Nguyên – Thuốc cảm và cà phê
Công việc ập đến như sóng mạnh. Dự án phát triển thương hiệu cho ấn phẩm mới của một tập đoàn báo chí cần xong ngay trong tuần. Trước đó, công ty quảng cáo lớn của Nhật đã lên kế hoạch thực hiện. Nhưng vào phút ***t, bất đồng nghiêm trọng khiến tờ báo đổi ý. Họ gọi điện sang Red Sun. Peter Yeo đặt kỳ vọng lớn vào dự án. Tiền kiếm được từ sự kiện không nhiều. Nhưng nếu thành công, tên tuổi của Red Sun sẽ gây tượng mạnh bên cánh truyền thông. Đây là một bước chuyển mà Red Sun đang tìm kiếm. Tôi đưa ra ý tưởng về một show diễn thời trang đặc biệt, thay cho việc thực hiện spot quảng cáo phát trên truyền hình. Bên tờ báo dễ dàng bị thuyết phục bởi ý tưởng đột phá. Bộ phận làm event của Red Sun tức tốc triển khai và cho đến hôm qua đã chuyển hồ sơ kế hoạch chi tiết sang khu vực thiết kế. Bây giờ mới là giai đoạn căng thẳng thật sự. Trên tấm bảng lớn của phòng thiết kế, AD Quang tô đậm dòng chữ màu đỏ TẬP TRUNG KHẨN CẤP. Các nhân viên phòng thiết kế được khuyến cáo ở lại làm thêm giờ. Nhìn từ cửa sổ tầng 12 của toà cao ốc, dãy đèn trắng toả ánh sáng bất động suốt đêm. Nhân viên cuối cùng ra về lúc ba giờ sáng. Máy chấm giờ điện tử cho biết. Tôi tò mò nhìn tên nhân viên chăm chỉ. Ồ, hơi bất ngờ, đó lại là nữ nhân viên tập sự Lim.
Tôi đến Red Sun rất sớm. Thang máy và hành lang không một bóng người. Phòng làm việc của tôi tối om dù đèn vàng ngoài lối đi vẫn sáng. Tôi điện thoại cho dịch vụ quản lý cao ốc. Người thợ điện lên kiểm tra ***ng vánh, cho biết một sợi dây nối vào ổ điện phòng bị đứt. Tôi đành ôm laptop sang phòng thiết kế. Chọn một cabin để trống khuất sau vách, gần ngay cửa sổ, tôi đặt máy ngồi vào bàn, ngay lập tức chìm vào công việc. Các mô hình catwalk thử nghiệm.
-Sếp ạ, cô Lim có dấu hiệu của người sử dụng ma tuý. Có thể cô ấy chơi hàng trắng, hoặc nhẹ hơn, cô ấy cắn thuốc lắc. Gần đây, Lim thường có những biểu hiện khác thường. Có lúc, cô ấy hưng phấn quá độ. Nhưng có lúc lại rơi vào những cơn trầm cảm. Một nhân viên nghiện ngập sẽ ảnh hưởng tai hại đến uy tín của Red Sun.
-Anh có trực tiếp thấy cô ta sử dụng ma tuý?
-Chưa – AD Quang đảo mắt rất nhanh, nuốt nước bọt – Nhưng Lim đủ khôn ngoan để không sử dụng nó ngay trong công ty. Cô ấy dùng ở nhà, hoặc một cách kín đáo trong toilet.
Lòng tôi nặng trĩu. Hơn ai hết, tôi hiểu áp lực kinh khủng ra sao với những người làm việc trong lĩnh vực design. Bề ngoài, mọi thứ ngỡ như rất nhẹ nhàng. Công việc sáng tạo tự do, không quá bó buộc về giờ giấc. Tiền bạc đủ sống thoải mái. Thế nhưng bên trong là thử thách từng ngày. Ý tưởng luôn luôn mới. Kỹ thuật không ngừng cập nhật. Cuộc cạnh tranh gay gắt giữa các công ty lớn và cả giữa các nhân viên trong cùng một công ty. Để bám trụ với nghề, nhân viên của tôi đã phải liều lĩnh. Hình ảnh cơn lốc màu cam tươi đeo Ipod nhảy múa rồi ngã vật ra trong vòng chưa đầy nửa giờ khiến tôi xót xa. Tôi ngồi sau bàn làm việc, lặng thinh. Peter Yeo gõ cửa, bước vào. Chỉ cần vài câu hỏi, gã ta hiểu ngay chuyện gì khiến không khí trong phòng nặng nề. Rời mắt khỏi AD Quang, Peter nhìn tôi, ra lệnh ngắn gọn:
-Hãy cho con bé designer khốn kiếp đó nghỉ ngay!
-Đang có dự án làm event cho tạp chí – Tôi nhắc nhở – Cô ấy làm kỹ xảo video không tệ. Sắp tới, tôi đã có kế hoạch chuyển cô ấy sang khâu thiết kế nội thất. Đừng quên công ty đang muốn mở rộng khâu này. Phải khó khăn lắm mới tìm được một nhân viên như Lim. Cho nên…
-Không, cho nghỉ ngay hôm nay! – Peter cắt ngang. Giọng gã gay gắt – Hãy tìm một người khác thay thế cô ta. Đăng báo tuyển người đi!
-Không cần vậy đâu – AD Quang đỡ lời, giọng mềm dịu – Tôi mới quen một designer trẻ. Tôi sẽ giới thiệu anh ấy vào làm cho Red Sun.
Đột nhiên, đầu tôi nóng lên. Mặc dù cuộc đời dạy cho tôi hiểu không thể tin ai trọn vẹn. Nhưng một điều gì đó bảo với tôi rằng Lim không thể là con nghiện. Tôi đứng dậy, mở rộng cửa, tỏ ý để Peter và AD Quang rời khỏi phòng:
-Tôi sẽ kiểm tra lại rõ ràng trước khi quyết định trường hợp của Lim.
Peter Yeo ngoảnh lại, toan nói gì đó. Nhưng tôi đóng cửa. Tiếng sầm vang lên vang động cả dãy hành lang.
Suốt thời gian còn lại trong ngày, đầu óc tôi nặng nề. Rất kó khăn, tôi mới tập trung được vào công việc. Sau cuộc họp với đối tác là tờ tạp chí, tôi đi sang phòng lấy nước. Cơn lốc màu cam ngồi thừ gần bức tường kính, nhìn ra bầu trời hoàng hôn. Cô