Disneyland 1972 Love the old s
Công Ty

Công Ty

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324631

Bình chọn: 7.00/10/463 lượt.

phải bỏ dở chương trình ở đại học. Trong phút chốc, bao nhiêu hào hứng trong tôi tiêu tán. Tôi thật ngốc nghếch. Suốt mấy ngày qua, tôi đã tưởng tượng về một vị thần may mắn, rộng lượng đã giúp sếp nhìn ra tài năng vượt bậc của tôi, biến ước mơ du học của tôi thành sự thật. Thực tế đơn giản hơn nhiều. Red Sun chỉ cần một hoạ viên nắm kỹ thuật cao. Và tôi được chọn. Vậy thôi. Không hơn. Không cần tốn thời gian suy nghĩ, tôi hít một hơi dài, trả lời dứt khoát:

-Em cám ơn. Nhưng em sẽ không đi học.

-Lim, cô có hiểu điều cô vừa nói chứ? – CD Nguyên nghiêm mặt. Trước mắt tôi, vị giám đốc sáng tạo trẻ mà tôi hằng ngưỡng mộ biến mất, thay vào đó là một ông sếp lạnh lùng đầy tính toán, khó chịu vì phải nghe lời từ chối thẳng thừng.

-Em không muốn đánh đổi việc học hành bài bản chính quy chỉ để lấy một cái chứng chỉ kỹ thuật giá trị ngắn hạn – Tôi giải thích thẳng thắn – Việc học của em còn hai năm nữa, em không muốn gián đoạn. Sau khi tốt nghiệp đại học, em có thể học thêm kỹ thuật nâng cao cũng không quá muộn

-Cô từ chối vì muốn có thêm điều kiện gì nữa, đúng không? Cô cứ thoải mái nói ra luôn đi. Tôi có thể giải quyết nếu nó hợp lý – CD Nguyên dựa vào lưng ghế, ngờ vực nhìn tôi, rồi mỉm cười khuyến khích – Nhưng cô đừng quên, rất nhiều người ở Red Sun ao ước suất tu nghiệp, Lim ạ. Việc học đại học, cô có thể bảo lưu một năm.

-Em đang là sinh viên. Có lẽ em ngốc nghếch. Có lẽ ai cũng thấy thực dụng, theo đuổi mối lợi trước mắt sẽ tốt hơn. Nắm bắt kỹ thuật mới, chiếm lấy ưu thế trong một cộng đồng mới là lựa chọn khôn ngoan. Nhưng em hiểu, một khi đã rời bỏ trường đại học, cuốn vào guồng máy kiếm tiền, sẽ rất khó khăn để quay trở lại giảng đường. Thiết kế là nghề đào thải rất nhanh. Hôm nay gặp thời, loé lên. Ngày mai đã thấy mình bị vứt bỏ, ra đứng ngoài đường. Để tránh nguy cơ ấy, chỉ có cách duy nhất là học hành tử tế, có bằng cấp tử tế và mai này, kiếm một đường đi riêng mình tử tế…

-Okay. Chúng ta không tranh luận nữa. Lim, cô đã nói vậy, tôi không ép. Red Sun sẽ chọn một designer khác cho suất tu nghiệp. Tuy vậy, vị trí của cô ở khâu đồ hoạ không cần thiết nữa. Nếu cô muốn ở lại Red Sun, cô sẽ phải chuyển sang khâu thiết kế nội thất. Bộ phận này đang thiếu người. Cô có chấp nhận không?

Tôi ngồi im, hai bàn tay ngửa trên đầu gối, cố gắng kìm giữ hạt nước không được ứa ra nơi khoé mắt. Khác nào đang bay lơ lửng trên mây, bất thần bị ném xuống đất. Mà mặt đất còn lót đầy vỏ sâu riêng nhọn hoắt nữa chứ! Vậy đấy, môi trường công ty thật bấp bênh. Dù bạn có là ai, dù bạn từng được khen ngợi hết lời, dù có lúc sếp đánh giá bạn như một người khó lòng thay thế, thì vẫn đến lúc bạn phải đối diện sự thật rằng bạn không phải là người duy nhất. Tôi sẽ kiêu hãnh bỏ đi, sẽ bỏ mặc lại phía sau tất cả những mối quan hệ nguy hiểm tại Red Sun. Sụp đổ ước mơ du học. Ngay lập tức lại bị bồi thêm thông báo thuyên chuyển vị trí làm việc. Hệt như một phát súng tàn nhẫn tài tình, xuyên thủng những quả táo xanh tươi.

Tuy nhiên, ngay khi sắp sửa gật đầu, bất giác trong đầu tôi vang lên tiếng nói ngăn cản: RA ĐI LÚC NÀY LÀ HÈN! Bỏ đi kiêu hãnh ư? Chỉ là một cách chống cự yếu ớt trước bất công mà thôi. Thật sự, tôi sẽ không thể lẩn trốn thực tế tôi đã thất bại. Tốt nhất, tôi sẽ ở lại, làm việc ở bộ phận mới, chứng minh khả năng thay đổi và thích ứng của mình. Máu hiếu thắng khát khao khẳng định trong tôi sôi lên.

-Em đồng ý chuyển sang khâu thiết kế nội thất. Theo đề nghị của anh. Nhưng em cũng có đề nghị của em! – Tôi nhìn thẳng vào mắt CD Nguyên, nói rành rọt.

-Cô nghĩ cô vẫn có ưu thế để đặt điều kiện với tôi sao? – Giọng CD Nguyên đượm vẻ chế nhạo mà người lớn vẫn thường nói với một đứa bé con.

-Vâng, em đã chứng minh năng lực không quá tệ ở khâu đồ hoạ. Em muốn được tăng lương. Ở khâu nội thất, em sẽ không làm tồi hơn đâu!

-Đồng ý. Đề nghị của cô làm tôi bất ngờ đấy, nhưng không tệ. Mức lương của cô tăng thêm 700 ngàn một tháng – Sếp cúi xuống, mở ngăn kéo, rút ra một tập hồ sơ màu vàng, đưa cho tôi – Nhưng, mức lương cao thì cũng đòi hỏi mức độ công việc cao hơn. Đây là yêu cầu thiết kế một show room bán hàng gốm sứ. Cô hãy hoàn tất nó trong một tuần cho tôi, okay?

Tôi gật nhẹ, cầm lấy bộ hồ sơ. CD Nguyên mỉm cười, chẳng rõ anh có cài đặt một âm mưu nào khác hay không. Nhưng tôi sẽ không phức tạp hoá vấn đề làm gì cho thêm phiền toái. Tôi chỉ cần chú tâm vào nhiệm vụ vừa được giao mà thôi. Chưa bao giờ tôi làm bản vẽ nội thất nào một cách nghiêm chỉnh. Nó chỉ là môn học tham khảo, không là bộ môn chuyên sâu của tôi. Nhưng xưa nay, áp lực càng lớn, càng kích thích tôi lao đầu vào.

Bước ra cửa, tôi sực nhớ bức ảnh Kat Trần nằm trong khối thuỷ tinh trong suốt. Tôi ngoảnh nhìn CD Nguyên, đặt lên bàn nỗi tò mò của tôi bằng giọng thản nhiên:

-CD Nguyên nè, anh quen với Khanh, là Kat Trần ấy, đúng không?

-Sao, có việc gì? – Không rõ ánh sáng từ PC phản chiếu hay vì mệt mỏi, mặt Nguyên tái xanh.

-Không, em chỉ tò mò chút xíu thôi. Hồi nãy, em có táy máy mở cái khối kim loại kia ra, và thấy ảnh của Kat. Em đoán hai người l