
h, Xảo Lan ở trong Vi Vũ hiên, Nguyên Tường – anh trai của Nguyên Khải cùng hai bà dì và đứa con ở lại Ngân Phong quán. Còn những chỗ khác như Vọng Tinh lầu, Ngọa Vân trai, Mộng Tiên Sư… đều bỏ không, chẳng ai ở. Mà đã không có người ở thì sẽ trở nên hoang lạnh.
Cuối cùng, Bạch phu nhân và Xảo Lan bước đến trước cổng Lạc Nguyệt hiên. Xảo Lan kinh ngạc phát hiện thấy khu này cũng đã được sửa sang. Cỏ dại trước cổng đã bị nhổ, hai tờ giấy niêm phong trên cánh cổng cũng đã bị xé đi, cái khóa to tướng dỉ ngoèn cũng đã được cất bỏ, nhưng cánh cổng gỗ dầy nặng vẫn đóng im ỉm chứ không mở toang như những khu vườn khác. Bạch phu nhân đứng lại, với vẻ thần bí, bà nói với Xảo Lan:
– Đây là Lạc Nguyệt hiên, mẹ phải nói để con rõ, cái cổng này là cổng cấm, con không được vào.
– Có ma ạ? – Xảo Lan buột miệng hỏi luôn.
– À, con đã nghe kể rồi hả? Đúng đấy. Trong ấy có mạ Có lẽ con không tin, nhưng khi dọn dẹp khu vườn này, mẹ có vào một lần, tuy là giữa ban ngày, mà cứ lạnh buốt xương, khắp người sởn hết gai ốc. Vì thế, cha mẹ vẫn đóng kín cổng khu vực này, bất kể có ma thật hay ma giả, chúng ta cứ nên tránh xa ma quỷ, phải không con?
– Vâng. – Xảo Lan đáp.
– Con cũng nên bảo con hầu người ở đừng có đặt chân đến đây. Hồi cha mẹ mới dọn về đây, có một anh người làm xông bừa vào, anh ta bảo chính anh ta nhìn thấy con ma treo cổ trên mái đình, làm anh ta sợ quá ốm suốt mấy tháng trời.
– Dạ, thật thế ạ? – Xảo Lan rùng mình.
– Chúng ta rời khỏi đây thôi. – Bạch phu nhân kéo vạt áo lại – Không hiểu sao cứ nhìn cái cổng này là mẹ lại ớn lạnh.
Hai mẹ con rời khỏi Lạc Nguyệt viên đi về phía Vọng Tinh lầu. Bạch phu nhân nhìn kỹ Xảo Lan, vẻ lo lắng:
– Đêm qua con ngủ ngon chứ?
– Da… ngon ạ? – Xảo Lan buột miệng.
– Sắc mặt con không được khỏe. – Bạch phu nhân quan tâm bảo – Lát nữa mẹ sẽ bảo nhà bếp nấu cho con mấy món tẩm bổ, con còn trẻ mà gầy yếu quá!
Xảo Lan cúi gầm mặt không nói gì. Gầy yếu quá! Gầy yếu là vì ai! Liệu ăn uống tẩm bổ có ăn thua gì không?
– Ở đây, muốn ăn gì, cần gì, con cứ cho mẹ biết – Bạch phu nhân nói tiếp – Còn chuyện này nữa… – Bà ngập ngừng rồi nói – Đêm hôm khuya khoắt, nghe thấy động tĩnh hoặc trông thấy gì, con đừng sợ.
Xảo Lan hoảng hốt ngước lên:
– Mẹ muốn ám chỉ điều gì hở mẹ?
Bạch phu nhân mím môi, nửa muốn nói nửa không. Ngần ngại một lúc rồi bà cũng nói thẳng ra:
– Xảo Lan, con đã biết khu vườn này có ma rồi đấy.
– Chứ không phải chỉ riêng Lạc Nguyệt viên có ma phải không mẹ? – Xảo Lan hỏi lại.
– Mẹ chỉ nói Lạc Nguyệt viên có ma nhiều hơn mà thôi. – Bạch phu nhân tự mâu thuẫn với mình – Nhà ta dọn về đây một năm rồi, tuy chưa thấy xảy ra sự gì, nhưng đêm đêm vẫn nghe thấy những tiếng động lạ như tiếng chân, tiếng thở dài… Thỉnh thoảng còn thấp thoáng có bóng người ngoài cửa sổ.
– Thế ạ! – Xảo Lan chột dạ trả lời, một luồng hơi lạnh chạy dọc theo gáy rồi tỏa xuống sống lưng.
Thế ra những gì nàng thấy đêm qua không phải là do ảo giác ư? Hóa ra có bóng người và có tiếng thở dài thật hay sao? Trời… Nếu những bóng ma ấy cố ý hại nàng. Nàng bất giác rùng mình.
– Ờ, Xảo Lan, con đừng sợ! – Bạch phu nhân an ủi ngay – Cha mẹ đã ở một năm rồi, dù có bóng người hay có tiếng thở dài cũng không làm cho cha mẹ sợ. Ở lâu rồi cũng quen đi, con có thấy lạ không chứ! Mẹ nói cho con biết, chỉ cần con chuẩn bị sẵn về tâm lý, nghe thấy gì, nhìn thấy gì cứ mặc kệ, cứ đóng chặt cửa lại mà ngủ.
– Dạ, vâng ạ! – Xảo Lan đáp với cảm giác sờ sợ. Nguyên Khải nói đúng: Nàng là người yếu bóng vía.
Bạch phu nhân lẳng lặng quan sát dáng vẻ của nàng, trầm ngâm một hồi, bà lại tiếp:
– Xảo Lan, nếu con ở đây cảm thấy không quen thì… cũng đừng có cố… Mẹ nói thật lòng với con, lúc nào con muốn về với cha mẹ đẻ thì cứ việc về. Cuộc hôn nhân này chẳng qua chỉ là trò đùa. Con vẫn là một cô gái trong trắng…
– Kìa mẹ, sao mẹ lại nói thế? – Xảo Lan bối rối, nước mắt chảy quanh, nàng nói chưa kịp nghĩ – Nếu ăn ở hai lòng thì con còn về đây làm gì? Mẹ cho cuộc hôn nhân này là trò đùa, nhưng con lại nghĩ đây là lời hứa thiêng liêng, dù sao con cũng đã là vợ của Nguyên Khải. Nếu thay đổi thì thiên lôi sẽ đánh con chết tươi. Cả bầy ma quỷ trong Hàn Thông viên này, kể cả hồn ma của Nguyên Khải đều nghe thấy lời thề này và đều chứng giám cho con.
– Kìa, con ơi, thề bồi để làm gì? Bạch phu nhân vừa bối rối lấy tay bịt mồm Xảo Lan lại, vừa lấm lét nhìn quanh như thể quanh đây có ma quỷ làm chứng thật.
Mãi sau bà mới thở dài bỏ tay ra khỏi miệng Xảo Lan và nắm chặt cổ tay nàng bảo:
– Con ngoan của mẹ, lòng tốt của con sẽ được thần linh phù hộ! Con sẽ đạt được kết quả tốt đẹp.
Kết quả tốt đẹp! Chưa qua đêm tân hôn đã trở thành góa bụa thì còn tốt đẹp cái nỗi gì? Chả lẽ mẹ chồng muốn nàng cải giá ư? Xảo Lan gượng cười, vết thương trong tim nàng lại rỉ máu.
Chương 6
Ba tháng trôi qua. Trong ba tháng ấy, lòng dạ Xảo Lan không bình lặng chút nào. Trừ lúc ăn lúc ngủ, nàng sống trong những giờ phút cô đơn dài đằng đẵng. Tuy đã thêu thùa may vá, đọc sách làm thơ, hoặc đi tản bộ trong vườn, nàng vẫn không sao xua đuổi được sự