Pair of Vintage Old School Fru
Cùng anh dây dưa không rõ

Cùng anh dây dưa không rõ

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328133

Bình chọn: 8.00/10/813 lượt.

ẽ.”

“Một nam một nữ đơn độc ăn cơm, nghĩ sao cũng là chuyện không tốt.”

“Ai nói, em còn chẳng đi ăn cơm với anh đó sao?”

“Cho nên mới thành cục diện bây giờ.” Mạnh Cổ nói lời này đổi lấy sự xem thường của Trần Nhược Vũ. Anh nói tiếp:

“Chúng ta nếu mới vừa xem mắt, em cũng không nên cùng nam nhân khác xem mắt, như vậy mới là không hợp lễ phép.”

“Đúng theo thứ tự thì em là xem mắt với Chu Triết trước, cho nên không thể cùng với anh nha.” Nói cách khác, bác sĩ Mạnh, Phách Vương Long tiên sinh là người xếp sau người ta.

“Đường Kim Tài, Chu Triết, sau đó mới đến Bác sĩ Mạnh anh.”

Mạnh Cổ ngây người, rồi lại ngây người, sau đó bắt đầu sờ mũi, sau đó lại sờ trán: “Trần Nhược Vũ, anh thỉnh cầu em ngày khác tái chiến. Em không thể thừa dịp anh ngã bệnh liền khi dễ anh.”

Trần Nhược Vũ đồng ý. Cô cũng nghĩ nên để ngày khác. Hôm nay cô ăn nói đầy đủ, phát huy tốt rồi, cái gọi là thấy lợi liền tham, nói thêm nữa cô sẽ ngày càng cao hứng, sợ cao hứng quá lại quên mình, lại làm ra chuyện điên rồ gì nữa.

Cô với Mạnh Cổ không phải đang chơi trò chơi, trong lòng anh, giữa cô và anh là đang nói chuyện nghiêm túc, phải thành tâm đối đãi.

Cả đêm không xảy ra chuyện gì nữa, cô được yên ổn ngoài mong đợi.

Buổi chiều ngày chủ nhật, cô nhận được điện thoại của Mạnh Cổ: “Trần Nhược Vũ, vì thể hiện thành ý cho em và cả nịnh bợ lấy lòng, anh cố ý mua thứ mà anh rất không thích nhưng em lại vô cùng yêu thích tặng cho em.”

Trần Nhược Vũ có trực giác chính là sầu riêng được, hoặc là sầu riêng. Trí tưởng tượng phát huy, giấy gói trang nhã, cột lên một cái nơ nhỏ, ai nha, tốt như vậy, lại có chút lãng mạn. Cô có chút ngọt ngào, lại có cảm giác hưng phấn, vội hỏi: “Là cái gì?”

“Vốn là hôm nay muốn đưa cho em, nhưng tại em nói em không rảnh gặp anh, nên anh tặng người khác rồi.”

Cái gì? Trần Nhược Vũ sửng sốt một hồi mới nhận ra mình bị trả thù.

“Ngày mai em còn có hẹn phải không? Ai nha, như vậy thật đáng tiếc, anh không thể tặng cho em rồi.” Hình như anh đỡ nghẹt mũi rồi, giọng nghe cũng rõ ràng hơn.

Trần Nhược Vũ tức giận không nói lời nào, tiểu tử này thật đáng ghét!

“Nếu ngày mai em không có hẹn, anh sẽ qua tặng cho em, thấy sao?”

“Chẳng ra sao cả. Em đã hẹn với người ta, không thể nói mà không giữ chữ tín.” Cô cũng thể hiện khí chất nữ nhi.

“Thế thôi vậy.” Bộ dáng Phách Vương Long tiên sinh như không có gì lạ. “Anh mua cái đó không giữ lâu được, sẽ hư. Em tự xem xét đi, anh chờ em chủ động hẹn mới gặp mặt em.”

Còn phải đợi cô chủ động hẹn anh? Trần Nhược Vũ muốn cắn anh một phát cho chết luôn tên đàn ông kiêu ngạo này.

Chỉ là, mua đồ không để lâu được, vậy nhất định không phải là sầu riêng đường, không lẽ là sầu riêng tô? Hoặc là sầu riêng trái? Trần Nhược Vũ thiếu chút nữa chảy nước miếng, cô cực kỳ thích sầu riêng, nhưng sầu riêng trái rất đắt, cô vẫn chưa bỏ tiền ra mua được.

“Anh chờ điện thoại của em.” Mạnh Cổ lành lạnh nói xong liền cúp máy.

Trần Nhược Vũ giận đến muốn cầm điện thoại đập vào sau đầu Đào Hoa Lâm tiên sinh. Cái gì hả, làm gì có người nào đem khẩu khí nói chuyện thành như vậy. Ghét, quá đáng ghét rồi, cô càng muốn đi hẹn. Không thèm gọi cho anh.

Có điều Trần Nhược Vũ không ngờ đến, ngày thứ 2 thật sự đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

Đầu tiên, đầu bữa trưa, Chu Triết gọi cho cô, nói có người bạn phải vào bệnh viện cấp cứu, anh phải đi thăm, buổi trưa không thể cùng cô ăn cơm.

Trần Nhược Vũ lập tức rất không phúc hậu nghĩ đến sầu riêng, cô liền vứt ý niệm này, an ủi Chu Triết mấy câu, nói anh đừng quá lo lắng. Chu Triết đáp, nói vài câu hẹn hôm nào lại gặp, xong cúp máy.

Trần Nhược Vũ ngồi ngây người trên ghế sofa, thật rất muốn biết có phải Mạnh Cổ mua sầu riêng cho cô không, nhưng cảm thấy vì vậy mà tìm anh thì thật mất mặt. Cuối cùng, cô quyết định, phàm là phụ nữ phải có cốt khí, hôm nay nhất định không thể tìm anh, không thể để anh đắc ý. Cô thật vất vả mới thắng được một ván, trạng thái này nhất định phải giữ vững.

Cô ở trong phòng quay một vòng, không có gì để quét dọn. Lương Tư Tư giữ giấy tờ nói cô ấy cần đi một chuyến đến vùng khác, trong nhà chỉ còn lại mình cô, có chút nhàm chán. Để giết thời gian, cô chạy một chuyến ra chợ, mua một đống đồ ăn, quyết định nấu ăn, như vậy mới có chuyện để làm, sẽ ít nhớ anh một chút. Có đồ ăn, sẽ ít nghĩ đến sầu riêng một chút.

Nhưng cô rất nhanh lại muốn mua móng, muốn mua móng giò, cuối cùng cũng nhịn được. Cô mua món mình thích ăn, cô bán rau tặng thêm cho cô một ít, cô nhìn nó, lại nghĩ tới Phách Vương Long tiên sinh.

Trần Nhược Vũ mang đồ về nhà, vừa nấu cơm vừa nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, không thể kích động, muốn thuận theo tự nhiên, phải suy nghĩ cho kỹ. Nếu đối tượng là Mạnh Cổ, cô nhất định phải chân thật nói yêu thương, nếu có một ngày kết hôn với nhau, còn có thể chung sống đến già.

Cho nên, bây giờ không thể để đầu óc choáng váng, cô hy vọng bản thân có thể tỉnh táo mà suy nghĩ mọi chuyện. Cô thậm chí còn nghĩ có nên liệt kê một danh sách, ghi hết tất cả vấn đề của bọn họ ra, giải quyết từng cái một, sau đó mới xác định rõ