Snack's 1967
Cuộc chiến thượng vị

Cuộc chiến thượng vị

Tác giả: Tâm Nhụy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326550

Bình chọn: 10.00/10/655 lượt.

ến cúi mi cụp mắt đứng trốn ở một bên, hoàn toàn không có cảm giác đã bán đứng Lương tướng quân. Từ Man lại nhìn Lương tướng quân, phát hiện hắn đứng ngoài cửa cung đang nói chuyện với một thân vệ, trông vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, không còn mất mát và suy sụp vì cầu hôn không được của ngày hôm qua. Xem ra nếu không phải tràn đầy tin tưởng với việc có thể lấy được công chúa Hòa Húc, nên kiên trì không ngừng, thì hành động này chỉ là làm cho có lệ, làm ra vẻ phong thái quân tử, bảo toàn thể diện cho công chúa Hòa Húc.

Rốt cuộc là loại nào đây? Từ Man mỉm cười, gọi cung nữ dẫn đường đến, thì thầm vào tai nàng vài câu, cung nữ kia gật gật đầu, khom mình hành lễ.

Cung nữ kia bước ra khỏi cửa cung, giơ thẻ bài bên hông cho thủ vệ, mới vội vội vàng vàng đi đến trước mặt Lương tướng quân, vỗ vỗ ngực, làm như là đang chạy rất gấp, nàng vừa dừng lại, liền nói với Lương tướng quân: “Lương tướng quân, có thể nhượng một bước nói chuyện không?”

“Ngươi là?” Lương tướng quân nhìn cung nữ lạ mặt này, rồi nhìn xem bốn phía, lại không phát hiện khác thường.

Cung nữ kia lui lại sau ngó dáo dác, làm như vô cùng lo lắng, hạ giọng nói: “Nô tỳ là cung nữ của Phượng Tê Cung, được Trâm Ngọc cô nương bên người công chúa Hòa Húc phó thác, đến nhắn lại vài câu với Lương tướng quân.”

Lương tướng quân chần chờ một chút, liền dẫn đầu bước ra ngoài, cung nữ theo sát sau, đợi đến một góc vắng, mới nói: “Chuyện tướng quân cầu hôn hôm qua, công chúa đã biết được.”

Lương tướng quân nhướn mày, song mơ hồ mang theo kỳ vọng.

“Hôm nay Hoàng hậu nương nương tìm công chúa đến, tướng quân có biết là vì chuyện gì không?” Cung nữ giải thích phản ứng của công chúa, hỏi ngược lại.

Lương tướng quân suy tư nói: “Có lẽ là vì hôn sự của công chúa.”

“Đúng vậy, tướng quân cũng quá mức lỗ mãng rồi, đã như vậy, sợ là thánh nhân sẽ vội vàng tìm chồng cho công chúa mất.” Cung nữ dùng khăn che miệng lại, gấp gáp nói, cuối cùng từng chữ đều thành khí âm.

Lương tướng quân siết chặt đấm tay, trầm mặc một lát, mới hỏi: “Công chúa đã ưng thuận?”

“Công chúa chỉ nói tướng quân là chính nhân quân tử, cầu hôn cũng chỉ là hành động của người quân tử, công chúa cũng không muốn làm trễ nãi chuyện chung thân của tướng quân, cho nên…” Cung nữ cung kính khom người, lại nói: “Chuyện Trâm ngọc cô nương phó thác, nô tỳ đã hoàn thành, e là lúc này Phượng Tê Cung có việc, không tiện lưu lại.”

Không biết Lương tướng quân mải suy nghĩ điều gì, phải đến khi cung nữ kia nói một lèo cáo từ, hắn mới định thần lại, chắp tay nói: “Đa tạ cô nương.”

Cung nữ kia lắc đầu, xoay người đi vào cửa cung, lại đi được vài bước, bỗng nhiên quay đầu nói: “Nếu Lương tướng quân cũng không có ý gì với công chúa, vậy không bằng buông tay lúc này, tốt cho công chúa mà cũng tốt cho tướng quân.”

Dứt lời, cung nữ kia chạy bước nhỏ vào cửa cung, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.

Từ Man vẫn đứng trong cửa cung nhìn lén ra, thấy cung nữ kia trở về, cũng không hỏi nhiều, nàng băng qua con đường lớn, rẽ vào một con đường nhỏ, chuyện tiếp theo phải xem vị tướng quân này rốt cuộc có tâm ý gì.

Gạt việc này qua một bên, trở lại Phượng Tê Cung cũng không muốn đi vào, với kinh nghiệm của Từ Man, mẫu thân và các dì chắc còn muốn phỉnh nhị nương một lúc nữa, mình cũng không tiện vào góp vui, chi bằng về Linh Tước Lâu tìm Thục Gia tán gẫu chút chuyện gần đây Đại công chúa tuyển phò mã.

Về lại Linh Tước Lâu, Từ Man quả nhiên bắt gặp Thục Gia đang ngồi bên cửa sổ, tờ giấy Tuyên thành trải trên bàn mới viết được vài chữ, trong tay nàng lại cầm một đĩa điểm tâm, mắt híp lại hạnh phúc, miệng còn không ngừng nhai nhóp nhép, ăn đến vô cùng ngon lành.

“Thục Gia, sao mỗi lần ta gặp ngươi, ngươi đều đang ăn a.” mắt nhìn thân thể châu tròn ngọc sáng của Thục Gia, Từ Man liền đau đầu, Tưởng Nhị cô nương người ta cũng thích ăn, nhưng mà người ta ăn tinh ăn tế, ai nấy tuổi tác đều xấp xỉ nhau, trông người ta thân liễu eo thon, nhìn lại Thục Gia, chỉ cần là thứ có thể vào miệng, cái gì nàng ta cũng dám nuốt vào. Ban đầu lúc còn nhỏ, ăn được là phúc, nhưng cô nương đã lớn nhổng rồi, còn trông như cái thùng cơm, tương lai cũng đủ khiến người sầu rồi.

“A Man ngươi đã về rồi?” Thục Gia buông đĩa xuống, cầm khăn tay lau miệng, cười hì hì đi tới, làn da bóng loáng trơn mượt, y hệt một trái táo bự, trông cũng đáng yêu.

“Bọn họ đâu hết rồi?” Theo lý mà nói, bình thường các cô bé 13 tuổi sẽ không bắt buộc phải đến Cung học nữa, cho nên Thục Thận cũng rất ít đến đây, Thục Viện tuy cũng qua tuổi, nhưng không biết sao, có lẽ chính là không muốn cho Từ Man thoải mái, bèn cùng Thục Mẫn, hai người họ không có việc gì là cứ tung tăng đến, còn mang theo cả Hoàng Tú Oánh dạo gần đây thành thật rất nhiều.

“Nói cái gì mà phò mã của đại tỷ, thần thần bí bí, ta lười sáp vào.” Thục Gia uống ngụm trà, không quan tâm nói.

Đôi lúc, Từ Man cảm thấy Thục Gia dường như có một loại trực giác trời sinh, nếu không phải bên trong có càn khôn, thì chính là đại trí giả ngu. Nàng ấy biết rất rõ mấy tỷ tỷ kia không có hảo cảm với mình, nàng vừa không bực