
nhiên cũng là một người cùng thuyền.”
Từ Man bị nụ cười của hắn làm cho ngẩn người, mới phát hiện Gia Cát Sơ Thanh chỉ là một thương nhân, chuyện trong triều vậy mà cũng biết chi tiết như thế.
“Muội…” Gia Cát Sơ Thanh bỗng nhiên lộ ra vài phần lo lắng nhìn Từ Man, lại không hỏi tiếp, dọc đường đi, vẫn vụng trộm đánh giá Từ Man vài lần.
“Sơ Thanh biểu ca, đệ đã nghĩ rằng huynh sẽ đến, lại không ngờ là hôm nay.” không đợi hai người nói vài câu, Từ Hải Sinh đã từ bên trong đi ra, vừa thấy Gia Cát Sơ Thanh là đi bộ tới, liền có chút lo lắng hỏi: “Thân thể đã khá hơn chưa? Sao không ngồi kiệu mà vào?”
Từ Man chột dạ cúi đầu, đại khái là vì nàng đi bộ vào, thành thử Gia Cát Sơ Thanh cũng ngại ngồi kiệu cũng nên, chính nàng cũng lơ là không hỏi người ta.
Gia Cát Sơ Thanh lại chẳng mảy may để ý, tiến lên thi lễ nói: “Hải Sinh gần đây khỏe chứ?”
Từ Hải Sinh vội đáp lễ nói: “Chẳng qua ở nhà làm con mọt sách, có ăn có uống cớ sao lại không khỏe?”
Gia Cát Sơ Thanh bất đắc dĩ nhìn hắn nói: “Kỳ thi mùa xuân năm sau chắc muốn tham dự chứ?”
Nhắc tới chuyện này, Từ Hải Sinh lại thoải mái nói: “Ý của lão sư, tất nhiên là đi thử một chút, nếu không qua được, chẳng qua chỉ đợi thêm ba năm nữa thôi, cha mẹ đệ cũng còn không đến mức không tạo điều kiện được.”
“Đệ ấy!” Gia Cát Sơ Thanh dở khóc dở cười nói.
Từ Hải Sinh vung vẩy ống tay áo, vốn đang cười giảo hoạt, sau lại nhớ tới con đường làm quan của Gia Cát Sơ Thanh sợ là đã đứt đoạn, trong lòng cảm thấy không được dễ chịu lắm.
Gia Cát Sơ Thanh điềm nhiên vỗ vai hắn nói: “Cái thân thể này của huynh không thích hợp làm quan.”
Từ Hải Sinh cũng khó mà nói gì, chỉ có thể gật gật đầu.
Từ Man đi theo phía sau, thấy cũng không thể làm chậm trễ chính sự của họ, bèn nói với đại ca cùng Gia Cát Sơ Thanh: “Muội đi về trước nghỉ ngơi, bữa tối muội lại qua.”
Từ Hải Sinh tất nhiên sẽ không ngăn, chỉ nói vài câu rồi để nàng đi về, nhưng hắn vừa quay đầu liền thấy Gia Cát Sơ Thanh nhìn theo bóng dáng Từ Man đến xuất thần, trong lòng không khỏi động một cái, song vẫn bất động thanh sắc dẫn Gia Cát Sơ Thanh đi vào viện mình.
Hai người họ không đi vào phòng, chỉ ngồi trong hoa viên, Gia Cát Sơ Thanh chờ người xung quanh đã lui ra, mới vào thẳng vấn đề: “Gần đây truyền ra tin tức, nói là cữu cữu không phải con ruột của Từ gia.”
Từ Hải Sinh sửng sốt, nhưng cũng không lúng túng, ngược lại hỏi: “Còn nói gì khác không?”
Gia Cát Sơ Thanh hạ giọng nói: “Nói là đứa con trai mồ côi từ trong bụng mẹ của Trang Thành năm đó.”
Từ Hải Sinh khẽ cười một tiếng, cũng không phủ nhận, không thừa nhận, chỉ nói: “Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc.”
Gia Cát Sơ Thanh thấy thế, cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Tuy nhiên Từ Hải Sinh đột nhiên nhìn Gia Cát Sơ Thanh, nghiêm nghị nói: “Vài ngày trước, Đàn Hương đưa tin tới, rốt cục là có chuyện gì xảy ra?”
Gia Cát Sơ Thanh ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như bị ánh mặt trời làm mờ đi, chỉ thản nhiên nói: “Huynh đại khái phải rời khỏi Kiến Khang một thời gian.”
Q.3 – Chương 91: Thoắt Ẩn Thoắt Hiện
Từ Man kéo tay Chu Hoàn, vẻ mặt cảm kích đi ra từ phủ Lễ quan đại phu, cùng bước lên xe ngựa, phía sau còn có tiểu nha hoàn chia ra cầm theo lễ vật từ phủ Lễ quan đại phu mang về.
“Lần này may mà có ngươi, bằng không ta còn thực ngượng ngùng tới cửa.” Từ Man vẻ mặt cảm kích kéo tay Chu Hoàn nói.
Chu Hoàn gõ đầu Từ Man một cái, ra vẻ không vui nói: “Còn nói mấy cái này, chúng ta làm bạn bao nhiêu năm rồi.”
Từ Man cười hì hì, tựa vào vai Chu Hoàn lém lỉnh nói: “Đúng đúng đúng, là lỗi của ta, không dám nói như vậy nữa.”
Chu Hoàn lườm nàng một cái, lại vén rèm lên nhìn nhìn, mới hạ giọng kề tai Từ Man nói: “Ngươi tới nhà di bà ta, chỉ để uống trà nói chuyện phiếm?”
Từ Man vân vê khuyên tai ngọc bích, có chút ngượng ngùng nói: “Có chút chuyện…”
Chu Hoàn vừa nhìn là biết, rất am hiểu nói: “Nếu cần giúp đỡ, đừng khách khí.”
Từ Man đương nhiên sẽ không từ chối.
Xe ngựa rẽ vào con phố, vì Chu Hoàn còn có việc nên đổi xe ngựa về phủ trước, Từ Man lại có việc đi đến Lục Liễu Cư, tiện thể mua một ít vịt muối Nam Kinh về, hôm nay phụ thân sẽ về phủ dùng bữa, mặc dù đầu bếp trong phủ tay nghề không tệ, nhưng ở phương diện món vịt muối lại làm kém hơn một ít.
Dường như hôm nay tâm trạng của Từ Man có hơi nặng nề, chỉ bảo hạ nhân mua vịt muối, còn mình thì không xuống xe, càng đừng nói chi thủng thỉnh đi dạo hoặc đến Lục Liễu Cư ăn chút điểm tâm như mọi ngày. Mua đồ xong, Từ Man ngồi xe ngựa trở về phủ, lúc xuống xe, vẫn còn điệu bộ mặt ủ mày chau, nhưng sau khi bước vào phủ công chúa, nàng lại trở nên “mặt không biểu tình”, khiến người nhìn không ra cảm xúc.
Đợi trở lại viện mình, không đến bao lâu, đại ca quả nhiên đến đây, sau khi cho đám nô bộc lui ra, mới mở miệng hỏi: “Thế nào rồi?”
Từ Man thở dài nói: “Lão phu nhân không còn trẻ nữa, chuyện cũ đã không còn nhớ rõ lắm, chỉ nhớ là dung mạo Từ thị không tệ lắm, còn những điểm khác… rất mơ hồ.”
Từ Hải Sinh cũng tiếc hận nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
Từ Man vô lực tựa vào cạnh bàn, chỉnh lại tóc rối nói: “