
hản bác.
“Người con mang đến là ai?” Hoàng thượng lại không vì thấy bà lão kia ăn bận cũ nát mà ghét bỏ, ngược lại thấy bà ta cử chỉ hào phóng, đi đứng tuy khó khăn, nhưng luôn có cảm giác quen thuộc.
“Cữu cữu, cữu nhìn lại thử xem, có thấy bà ấy quen mắt không?” Từ Hải Sinh thuận theo nói, sau đó đỡ bà lão kia đến.
Q.3 – Chương 96: Cha Của Phò Mã
Hoàng đế nhíu mày, chậm rãi từ long ỷ đứng lên, vòng qua bàn đi đến trước mặt bà lão kia, quan sát từ trên xuống dưới nhiều lần, kết quả càng nhìn càng thấy quen, càng nhìn càng kinh hãi, cuối cùng lại lui về sau hai bước, hơi kích động quay đầu nói với thái giám tổng quản: “Nhanh! Nhanh đến Vĩnh Xuân Cung mời cô mẫu ngươi đến đây.”
Thái giám tổng quản cũng cả kinh, lại nhìn bà lão kia thêm vài bận, lập tức vâng dạ liền chạy ra ngoài.
Đám đại thần đều khó hiểu, không biết Hoàng đế kích động cái gì, còn muốn mời cô mẫu của thái giám tổng quản ở Vĩnh Xuân Cung đến. Vị cô mẫu kia và thái giám tổng quản thật ra cũng không phải ruột thịt gì, bởi vì đều cùng một họ, hơn nữa vị ma ma kia là ma ma bên người Hoàng đế, nên lúc bấy giờ kết nghĩa cô cháu, chuyện này ở trong cung cũng không hiếm thấy.
Có điều vị ma ma thiếp thân bên người Hoàng đế kia ấy vậy mà là người có lai lịch lớn, nghe nói là cung nữ thiếp thân năm đó đi theo Tiên hoàng hậu tiến cung, tuổi nhỏ hơn Tiên hoàng hậu, thông minh lanh lợi, sau vì Tiên hoàng hậu sinh hạ công chúa, liền ở bên cạnh chăm sóc. Lại sau đó bởi vì Tiên hoàng hậu bệnh chết, khi ấy Hoàng đế vẫn còn là hoàng tử tuổi lại nhỏ, liền vứt bỏ cơ hội xuất cung, một mạch thủ tại bên cạnh công chúa và tiểu hoàng tử, mãi đến khi hoàng tử đăng cơ thành hoàng thượng, liền từ chối đề nghị về hưu dưỡng già của Hoàng đế, đến Vĩnh Xuân Cung hầu hạ Tần thái mỹ nhân, hiện tại đã lớn tuổi, cũng không thường hầu hạ ở trước mặt Tần thái mỹ nhân, phần lớn thời gian là ở trong Phật đường, nên người biết đến bà cũng không nhiều.
“Thật sự… bà là…” Hoàng đế cũng không biết nên nói gì, có hơi nói năng lộn xộn.
“Lão nô Hàn Mai thỉnh an hoàng thượng.” Bà lão kia hai tay có hơi run run, nhưng hành cung lễ lại không có một chút sai sót, càng khiến cho người xung quanh thêm tò mò.
“Mai cô cô mau miễn lễ.” Hoàng đế vừa mở miệng, lại khiến cho các đại thần chấn động, Hoàng đế chưa từng có vẻ mặt ôn hòa đối với một thảo dân như thế, thậm chí còn có ý tôn kính.
“Lão nô chưa từng gặp qua hoàng thượng, lại không nghĩ rằng hoàng thượng đã lớn như vậy.” Hốc mắt bà lão đỏ lên, vượt quá phận mà đánh giá Hoàng đế, lập tức dùng ống tay áo vải xoa hốc mắt ẩm ướt, nói: “Hoàng thượng thật giống nương nương.”
Một câu nói, khiến Hoàng đế thiếu chút nữa rơi lệ, lại e ngại đám đại thần có mặt ở đây, chỉ có thể cố nén, ân cần nói: “Mai cô cô mấy năm nay vì sao không vào cung? Cẩn cô cô vẫn luôn nhớ đến bà, bao nhiêu năm nay…”
Bà lão kia vừa nghe thấy cái tên này, nhất thời che mặt bật khóc nức nở, Từ Hải Sinh không thể không tiến lên an ủi, người chung quanh đầu óc càng mờ mịt.
Không đợi Hoàng đế hỏi thêm vài câu, chợt nghe thái giám ngoài cửa hô: “Vĩnh Xuân Cung Cẩn ma ma cầu kiến.”
Hoàng đế lập tức trả lời: “Tuyên!”
Gần như không để cho mọi người chờ đợi, liền thấy ngoài cửa đi vào một vị ma ma ăn mặc như phụ nhân, nhưng hiển nhiên vị phụ nhân này thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều, ước chừng mới hơn 40, bảo dưỡng khéo, thân mình đầy đặn, tuy chỉ là áo tơ trắng, nhưng vải dệt tinh quý, so với bà lão thất tuần kia, quả thật quý trọng hơn nhiều.
“Lão nô thỉnh an hoàng thượng.” Miệng tuy nói, nhưng phụ nhân này vẫn nhìn chăm chăm bà lão bên người Từ Hải Sinh, càng nhìn giọng nói càng run.
“Cẩn cô cô không cần đa lễ, cô cô nhìn người này có nhận ra là ai không?” Hoàng đế nâng Cẩn cô cô dậy đưa đến bên cạnh bà lão kia, hai vị phụ nhân nhìn nhau, thật giống như thời gian đã rất lâu, lại thảng như chỉ mới vụt qua một thoáng.
Bỗng nhiên, chợt nghe Cẩn cô cô ôm chầm lấy bà lão khóc rống: “A tỷ! Đúng thật là tỷ rồi, a tỷ, sao nay tỷ mới trở về, muội còn tưởng là…. tưởng là tỷ đã sớm không còn trên đời nữa rồi.”
Bà lão kia bị ôm chặt đến khó thở, cũng trả lời: “Một lời khó nói hết a, một lời khó nói hết!”
Cẩn cô cô lệ rơi đầy mặt, ôm bà lão không chịu buông tay, cuối cùng vẫn là Từ Hải Sinh ở bên cạnh khuyên hai câu, mới buông ra đứng ở một bên, song kiểu nào cũng cũng không chịu buông tay tỷ tỷ ra.
“Hoàng thượng, lão nô có oan khuất muốn tâu!” sau khi nghẹn ngào một hồi, bà lão kéo tay muội muội, quỳ xuống trước mặt hoàng thượng, Cẩn cô cô bên cạnh bà đương nhiên cũng không đứng mà quỳ xuống theo.
Hoàng thượng thấy vậy, nào dám để cho hai người họ quỳ thật, vội gọi thái giám tổng quản tới, chẳng những nâng hai người dậy, còn ban thưởng ghế ngồi.
“Mai cô cô, bà cứ nói, trẫm nghe là được.”
Bà lão xoa xoa mắt, ổn định lại một chút, mới xa xăm nói: “Năm đó, lão nô được Tiên hoàng hậu ban cho phu nhân Trực vương làm nô tỳ thiếp thân, vốn tưởng rằng mọi người đều ở Kiến Khang, chỉ chờ muội muội đến tuổi, có thể được ân chỉ xuất cung là cả nhà đoàn viên. Lại không ngờ, sau đó cư n