Insane
Cuộc sống thản nhiên của Cố Ninh

Cuộc sống thản nhiên của Cố Ninh

Tác giả: Thanh Thanh Tử Khâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327594

Bình chọn: 7.5.00/10/759 lượt.

trước hơn mười mét, có một buồng điện thoại công cộng, Cố Ninh nghĩ đi nghĩ lại, cầm ống nghe lên, quay số:

– “Alô, phía sau trường trung học Thanh Phong có đánh nhau.” Dừng một chút, Cố Ninh lại bổ sung thêm: “Là xã hội đen gây chuyện với học sinh trường Thanh Phong, đánh nhau rất ác liệt, hi vọng các anh lập tức phái người đến đây.”

Giọng Cố Ninh lạnh lùng, nói chuyện trật tự rõ ràng, không giống nói đùa, viên cảnh sát tiếp điện thoại còn chưa kịp xác minh lại, đã lập tức tiếp lời:

– “Được, chúng tôi lập tức phái người tới ngay.”

Cố Ninh buông ống nghe, những gì cô có thể làm được, cũng chỉ có bao nhiêu đó.

Cố Ninh ra khỏi buồng điện thoại không được vài bước, bỗng nhiên trước mặt cô có một người chạy đến, Cố Ninh bị người nọ đụng mạnh vào, lảo đảo lùi vài bước, lúc đứng vững nhìn kỹ lại, vùng đầu và mặt của người trước mắt toàn là máu, nhưng cô vẫn nhận ra được người này.

Đôi mắt Hà Cảnh hằn lên những tơ máu, một thân đầy sát khí, lúc nhận ra bản thân hắn đã đụng trúng vào Cố Ninh thì ngẩn người, hắn cười lộ ra hai hàm răng trắng tinh, lung tung lau vết máu trên mặt, hắn vừa nói vừa cười:

– “Sao bạn lại ở đây? Bạn mau đi nhanh đi, chỗ này không an toàn!”

Hà Cảnh vừa dứt lời, phía sau truyền đến tiếng bước chân chạy rầm rầm.

Cố Ninh không kịp suy nghĩ nhiều, đem áo khoác rằn ri trên tay mình khoác lên người Hà Cảnh rồi kéo tay hắn, nói:

– “Bạn đi theo mình!”

Chỗ này cách cổng trường Thanh Phong không xa, đi bộ mất khoảng 3 phút. Cố Ninh lôi kéo tay Hà Cảnh một đường chạy thẳng tới đó. Bảo vệ ở cửa nhìn hai người mặc quần áo quân sự, xế chiều hôm nay lại được nghỉ, cho nên không tiến lên ngăn cản mà cứ như vậy cho qua.

Cố Ninh đưa Hà Cảnh đến phía sau trường chỗ khoa tổng hợp thì ngừng lại, cám ơn trời đất, những người đó không có đuổi theo. Tim cô đập mạnh đến nỗi không khống chế được, cô cảm thấy trái tim mình giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, đây là lần đầu tiên cô chạy nhanh như vậy, nghe thấy tiếng la hét bảo ngừng lại của những người đó, cô cũng không kịp suy nghĩ nhiều mà bỏ chạy bằng tốc độ nhanh nhất có thể!

May mắn cô có kinh nghiệm chạy bộ mỗi sáng một tháng, bằng không tuyệt đối không thể chạy nhanh được như vậy.

Hà Cảnh kinh ngạc nhìn người trước mắt, trong đầu hắn vô cùng hỗn loạn, mấy vết thương trên người hắn bây giờ không còn chảy máu nữa, hắn cứ như vậy lẳng lặng nhìn Cố Ninh đứng bên cạnh nhíu mi ra chiều suy nghĩ.

Lúc này đây, nói sao cũng thấy không đúng, hắn phát hiện tất cả những lời mà hắn muốn nói đều bị mắc nghẹn nơi cổ họng.

Sau khi Cố Ninh bình tĩnh trở lại, dò xét nhìn người bên cạnh:

– “Miệng vết thương của bạn cần phải băng bó, là mình báo cảnh sát, cảnh sát đến đây, những người đó cũng không dám dừng lại ở xung quanh đây đâu, không bao lâu nữa chắc sẽ rời khỏi.”

– “Ừ.” Từ trong khoang mũi phát ra một âm tiết rất nhỏ.

Lúc này đại đa số học sinh trong trường đều trở về nhà hoặc kí túc xá, người đi qua đi lại cũng không nhiều, Hà Cảnh đến nhà vệ sinh sửa soạn lại bản thân một chút, ít nhất vẻ ngoài thoạt nhìn cũng sẽ không gây cho người ta cảm giác sợ hãi.

Hai người đợi hơn nửa tiếng, mới từ trường học đi ra, những người đó quả nhiên không còn thấy nữa.

Hà Cảnh đứng vững bước chân:

– “Hôm nay cám ơn bạn.” Dừng một chút, Hà Cảnh vẫn đem sự thắc mắc từ nãy đến giờ trong đầu mình nói ra: “Vì sao vừa rồi bạn lại giúp mình?”

Hà Cảnh biết Cố Ninh có trái tim vô cùng sắt đá, bằng không trong suốt cấp 2 cũng sẽ không lạnh nhạt, không thèm để ý đến hắn, bất quá hắn thích Cố Ninh như vậy! Dù cho có ra sao vẫn nhìn rất thuận mắt!

Nhưng hắn không ngờ, vừa rồi trong tình huống như vậy, Cố Ninh không chút do dự mà ra tay giúp hắn…

Hơn nữa tình hình bây giờ, không thể không nói, Cố Ninh thật sự quá bình tĩnh…

Cố Ninh sửng sốt một lúc, biểu tình nhàn nhạt hỏi ngược lại:

– “Mình không thể giúp bạn sao?”

– “Hả?” Vấn đề này rõ ràng là làm khó Hà Cảnh, cho nên hắn vội vàng trả lời: “Không có, mình không có ý đó.”

Cố Ninh quan sát Hà Cảnh từ đầu đến chân, liếc mắt nhìn hắn rồi nói:

– “Bạn vẫn nên nhanh chóng đi xử lý miệng vết thương đi, đừng nói gì nữa.” Dừng một chút, Cố Ninh nhớ tới việc xảy ra với Hà Cảnh ở kiếp trước, ma xui quỷ khiến thế nào lại buột miệng: “Về sau bạn nên ít đi đánh nhau với người ta đi, tận lực cố gắng đừng đem vũ lực ra giải quyết vấn đề, ừ, ý của mình là, hi vọng bạn có thể thân thiện với người khác một chút.”

Hà Cảnh ngẩn ra, ánh mắt bỗng dưng trở nên lạnh lẽo thâm trầm:

– “Người khác không chọc mình, tự nhiên mình cũng sẽ không đến chọc hắn, người khác khi dễ mình, mình sẽ không buông tha cho bất cứ một người nào.” Dừng một chút, Hà Cảnh cảm thấy ở trước mặt Cố Ninh, hắn không nên nói mấy thứ này, lập tức giọng điệu trở nên mềm mại hơn: “Bạn yên tâm, bạn đã nói như vậy, mình nhất định sẽ ghi tạc trong lòng, mình cũng không phải phần tử bạo lực a.”

Cố Ninh cười cười:

– “Ừ, vậy thì tốt.”

Thời gian cứ như vậy trôi qua, lại hết một tiếng nữa, lúc này đã là hoàng hôn, chân trời là một mảnh ráng chiều đỏ rực, phá lệ sáng lóa.

– “Mì