XtGem Forum catalog
Cuộc sống thản nhiên của Cố Ninh

Cuộc sống thản nhiên của Cố Ninh

Tác giả: Thanh Thanh Tử Khâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327554

Bình chọn: 9.00/10/755 lượt.

ch khoai tây chiên nhét vào trong ngực Trương Giai Giai, cười hì hì nói,

– “Giai Giai, bạn ăn nhiều một chút đi, vài ngày nay nhờ có bạn dậy sớm gọi bọn mình rời giường, cám ơn bạn.”

Trương Giai Giai cười cười:

– “Các bạn đó, cơm không hảo hảo ăn, mỗi ngày đều lấy mấy thứ này ra lấp bụng, mấy thứ này không có dinh dưỡng gì…”

– “Ai nha, Giai Giai, sao bạn giống như mẹ mình vậy a! Nhanh qua đây nếm thử xem, đây là chocolate mà cậu mình mang từ nước ngoài về đó! Ăn rất ngon!” Một người khác cắt đứt lời của Trương Giai Giai, động tác nhanh chóng nhét một viên chocolate vào miệng Trương Giai Giai.

Trương Giai Giai rốt cuộc phải im lặng. Tất cả mọi người đều cười.

Kế hoạch hóa gia đình đã được thi hành mười mấy năm qua, rất nhiều gia đình đều chỉ có 1 con, ở nhà cũng chỉ có một mình mà không có anh chị em. Lần này là lần đầu tiên nếm thử cuộc sống tập thể, trong một gian phòng có nhiều người ở chung như vậy, ban ngày tập quân sự hay buổi tối đi ngủ, lúc nào cũng ở cùng một chỗ, đại đa số người đều có cảm giác rất mới mẻ.

Bởi vì chuyện của Chu Yến, mỗi người trong phòng đều đánh hồi chuông cảnh báo, trong lòng dù không muốn, nhưng mọi người đều biết nhượng bộ một bước, toàn là những thiếu nữ sàn sàn tuổi nhau, cứ như vậy, ngược lại chung đụng càng thêm hòa hợp.

Vài người nói đùa náo loạn, lúc này, cửa phòng đột nhiên bị một lực lớn đá văng ra, phát ra một tiếng vang không nhỏ. Mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng. Chu Yến mang theo biểu tình không vui đi vào, phía sau của ả, còn có thêm hai người, là La Mẫn và Cố Huyên. Chu Yến đi tới trước mặt Cố Ninh, hừ lạnh một tiếng, giọng điệu không mấy thân thiện nói:

– “Cố Ninh, không ngờ cô rất có bản lĩnh, đem người cả phòng dỗ dành đến mức bọn họ phải xoay quanh cô a, thật sự không sai a.”

Cố Ninh không nói chuyện, ngược lại là Trần Đan ở một bên mở miệng nói trước:

– “Chu Yến, cô nói như vậy là có ý gì, cái gì gọi là dỗ dành đến mức khiến bọn tôi phải xoay quanh? Bọn tôi không giống như cô nghĩ, có thể dễ dỗ như vậy, tùy tiện cho chút đồ ăn là được.”

Những lời này, là đang châm chọc Chu Yến ngay từ đầu đã mời khách.

Chu Yến bị chặn một câu, sắc mặt càng thêm khó coi. Lúc này ả về đây, là muốn dọn phòng ngủ. Chu Yến cảm thấy bản thân rốt cuộc không thể chịu nổi khi phải ở trong căn phòng này nữa, ả khinh thường ở chung với những kẻ thiển cận, hơn nữa còn cùng kẻ dối trá ở chung trong một căn phòng, ả thấy vô cùng khó chịu.

Còn 3 ngày nữa thì kỳ tập huấn sẽ kết thúc, đến lúc đó thì ả có thể giải phóng. Nghĩ đến đây, Chu Yến cảm thấy chủ nhiệm lớp ở trung học mới này thật quá phiền phức, rõ ràng ả đã nhờ mẹ ả làm giả giấy chứng nhận của bệnh viện, cô giáo kia thế nhưng còn gọi điện thoại đến nhà ả, nói chuyện với cha mẹ ả, cho dù ả không thể tham gia huấn luyện, cũng có thể ngồi ở một bên nhìn, mỗi ngày lúc điểm danh tập hợp hoặc giải tán ả phải có mặt, hơn nữa nhất định bắt ả kiên trì, làm hại ả bởi vì chuyện này, bị người trong nhà mắng cho một trận.

Nếu không phải như vậy, ả cũng sẽ không hạ thấp thân phận trở về cái phòng ngủ này. Chu Yến không phản ứng với lời nói của Trần Đan, ả vươn tay về phía giường, chỗ gối nằm của ả, sờ soạng trái phải một chút, đột nhiên sắc mặt ả thay đổi.

Chu Yến lập tức lật gối nằm của ả lên, sau đó nhanh chóng tốc hết chăn đệm trên giường, ngay cả sợi bông cũng bị ả lật lên kiểm tra. Trên giường biến thành một đống hỗn loạn, sau khi Chu Yến sửng sốt hơn mười giây, quay đầu nhìn lại. Ánh mắt của ả đảo quanh một vòng về phía toàn bộ người trong phòng.

– “Không thấy di động của tôi, các người ai trộm đồ của tôi?”

Tất cả mọi người đều ngẩn ra. Cố Ninh cất tiếng nhàn nhạt:

– “Bọn tôi không biết cô sẽ trở lại, cũng không biết cô cất điện thoại ở chỗ nào, càng không ai tới gần giường của cô, cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói lung tung được.”

– “Lúc tôi đi ra ngoài đã khóa cửa phòng, cả cái phòng ngủ này chỉ có mấy người các người có chìa khóa, không phải là các người lấy thì có thể là ai, tôi mặc kệ trong các người ai là kẻ lấy trộm di động của tôi, thức thời thì lập tức giao ra đây, bằng không tôi sẽ báo lên ban giám hiệu của trường học, đến lúc đó cũng đừng nói tôi không nể mặt, bêu xấu thanh danh của tên trộm kia! Bị trường học khai trừ!”

Chuyện cho tới nước này, Chu Yến cũng có chút nóng nảy, di động đó là ả phải năn nỉ rất lâu, mới năn nỉ được cha ả mua cho ả, bởi vì thành tích thi tốt nghiệp của ả cũng khá tốt. Nếu di động bị mất, khẳng định là cha ả chẳng những sẽ trách cứ ả, về sau cũng đừng nghĩ đòi một cái di động mới, di động này, mới mua còn chưa đến một tuần!

Hôm nay, 9 giờ thì Chu Yến tới trường học, khi đó tất cả mọi người đều đang ở sân học quân sự, ả lập tức đi vào phòng ngủ, nằm ở trên giường chơi di động một lát, không sai biệt lắm đến khoảng mười giờ, ả muốn đi ăn cơm trưa, cho nên tùy tiện nhét di động xuống dưới gối nằm, không có mang theo ra căn tin.

Chu Yến không ngờ, ăn một bữa cơm rồi trở lại, thế nhưng di động dưới gối không cánh mà bay.

– “Thật là bỉ ổi đê tiện mà, ở tro