
ánh tay quơ loạn xạ cậu ấy vẫn cứ chạy không hề nao núng, Vũ sải bước nhảy cao từ bậc thang, qua bức tường cũ kĩ, rêu phong, tôi nhìn thấy xác pháo và điếu thuốc lá cháy đen, đó là cách châm lửa từ từ.Vũ vẫn tiếp tục chạy, băng qua cánh đồng. Bọn đầu gấu đã đuổi theo, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, người nào người nấy đều có vũ khí. Cả người tôi run lên bần bật, nếu xảy ra xô xát giữa cánh đồng hoang, Vũ sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.“Đưa em đi chơi xa… Trên con xe tay ga…”Trong tình thế này tôi lại nghe thấy Vũ lẩm nhẩm hát bài gì đó rất nhộn, nó giống một bài nhạc chế.“Anh! Bọn em tới yểm trợ đây!”Có ba bốn chiếc xe máy kẹp ba đi chậm lại ngay lối rẽ vào, một cậu thiếu niên chỉ tầm mười lăm nhảy xuống đón đầu Vũ.“Tụi em đến trễ, có thằng vừa điện nói anh gặp nguy hiểm nhưng em không tin, chờ xác thực…”“Kịp lúc đấy!”Vũ buông hai tay khỏi người khiến tôi suýt kéo cậu ấy ngã cùng. Gì thì gì tôi vẫn bám cậu ấy rất chặt.“Ai đây anh? Trời, máu trên cổ áo anh… Chúng mày, xông tới.”Khoảng bảy tám người chạy về phía bọn đầu gấu, thực ra số người bạn của Vũ trông giang hồ chả kém, còn cậu thiếu niên kia vẫn đứng lại.“Tiết của con bé này đấy, mày đi lấy cho nó bông băng.”Tôi là người chứ nào phải động vật (>.<), vừa thả hai tay ra thì Vũ ấn đầu tôi xuống, che mọi tầm nhìn. Ngoài tiếng động cơ xe và thi thoảng là âm thanh kim loại va vào nhau, tôi chả còn biết gì nữa.Vũ nói tôi lên chiếc xe máy phía sau. Nó có mặt ở đây trước khi cứu cánh của Vũ tới, trong trạng thái bị đổ rạp, chìa khóa còn nguyên trong ổ. Cậu ấy đã dựng nó lên và quay đầu xe rất thành thục, dù trông nó không hề nhỏ. Tôi loay hoay mãi không trèo lên được yên sau, đến nỗi Vũ phải xuống xe, chống chân và “cắp” tôi lên, hệt như hồi bé bố thường cho tôi ngồi lên xe cào cào vậy.Cậu thiếu niên vẫy tay chào, sau đó Vũ phóng vèo đi. Tôi vẫn ngoái lại nhìn theo, chưa dám tin mọi chuyện đã kết thúc.“Mày ngo ngoe nữa tao cắt cổ làm bữa tiết canh!”Kể từ đó tôi ngoan ngoãn ngồi im. Vũ lấy điện thoại bật nhạc xập xình, chí ít nó cũng làm tâm trạng tôi tốt hơn.Nhưng đi tới đường lớn ai cũng quay sang nhìn bằng ánh mắt khó chịu khiến tôi xấu hổ vô cùng.“Tý tuổi đầu mà xí xớn!”Từ “xí xớn” thường để nói về con gái, hình như họ đang nói tôi. (=__=). Nhân lúc đường đông xe đi chậm, tôi gỡ tay khỏi mạng sườn của Vũ, ngồi xa ra về phía mông xe, bám vào yên. Vũ tắt nhạc đi ngay sau đó.“... Để họ ở đó,… lỡ xảy ra chuyện gì…”Lúc này tôi mới nói được thành lời.“Vậy quay trở lại mày có giải quyết được gì không?”“… Nhưng…”“Bọn nó biết cư xử thế nào, mày khỏi lo!”“Vũ, cậu dừng xe lại đi, tớ xuống đi bộ, công an kìa!”Tôi hốt hoảng vỗ vai cậu bạn khi chỉ cách ngã tư vài chục mét và có hai anh công an đã cho chúng tôi vào tầm ngắm. ĐÃ CÓ ANH TRONG NỖI NHỚ CỦA EM CHƯA? [12'> (5)“Mày có xuống thì tao vẫn bị bắt thôi… ngơ ngơ ạ!”Ngơ ngơ là ai vậy? Cơ mà Vũ nói đúng, chưa đủ tuổi lái xe máy, không đội mũ bảo hiểm thì chắc chắn để xe ở đồn rồi, nhưng chí ít việc tôi xuống đi bộ còn giảm tội hơn chứ.“Bám cho chắc vào.”“HẢ?”Chữ “hả” bị kéo dài vì chuyển động của tôi tăng nhanh đột ngột. Vũ rồ ga và đi lấn sang phần đường bên trái. Tôi sợ hãi kẹp chặt chân áp sát bụng xe khiến chiếc xe bị láng. Nhưng rồi Vũ nhả ga, phanh từ từ.“Thôi! Xuống rong bộ.”Tôi leo xuống với vẻ mặt thất thần, tưởng như sắp đi tàu bay, may thay cậu ấy chọn phương án an toàn nhất, dắt xe men sang vỉa hè bên kia đường.Đi qua ngã tư tôi ngước lên nhìn chiếc đồng hồ công cộng, lo húng:“Chết rồi, đã sáu giờ tối, ông bà bố mẹ tớ lo chết mất. Ôi không, còn cái xe đạp nữa!” – Tôi vò đầu bứt tóc.“Mày khỏi lo, cái xe của mày vẫn còn ở sau nhà vệ sinh. Còn thằng giấu cái xe đó cũng đã gọi điện xin phép gia đình mày về muộn rồi.”“Là sao?”“Ngơ quá, không thấy mày về, bố mẹ mày sẽ đi tìm con thông qua ban giám hiệu trường. Thế gọi gì là bắt cóc nữa! Cái mày nên suy nghĩ bây giờ là vết băng trên cổ kia kìa.”Cậu ta vênh mặt nhìn, không muốn bị nói là ngơ, tôi suy nghĩ thật kỹ.“Không sao, tớ sẽ nói dối lớp mình tổ chức Halloween, vệt máu trên cổ áo này là phẩm màu. He he,…”“Giờ là ngày mấy tháng mấy?”“Cuối… cuối tháng chín.”“Vào đây!”Vũ cho xe dừng gần lối ra vào của một siêu thị hàng Việt Nam xuất khẩu, bên cạnh là cửa hiệu giặt là. Sau đó bộ đồng phục của cả tôi và cậu ấy đều bị tống vào máy giặt.“Rồi đó, bây giờ mày có thể về nhà.”Vũ bắt cho tôi một chiếc xe taxi.“Tớ không cần đi xe ô tô về đâu. Tớ còn quay lại trường lấy xe.”Vũ rút ví đưa tiền cho anh tài xế.“Bạn làm thế là không tôn trọng tớ. Tớ sẽ trả tiền giặt là và bộ quần áo này. Xin lỗi anh lái xe, em muốn đi bộ về.”Và thế là tôi đi bộ về, Vũ lái xe của mình vượt qua, chẳng kịp nói lời tạm biệt.Ở Vũ tôi tìm thấy một cảm xúc gì đó rất quen thuộc, ngay trong chính cách xưng hô của tôi cũng có lúc bị nhầm lẫn. Một cơn gió thổi lướt qua những ngón tay tôi, không biết giờ này, Phong ở đâu? ĐÃ CÓ ANH TRONG NỖI NHỚ CỦA EM CHƯA? [13'> – TRỊNH QUỐC PHONG ANHChương 13: Trịnh Quốc Phong AnhThịnh lớp trưởng tránh mặt suốt. Tôi không biết mình đã làm gì không phải, hễ đi đến đâu cậu ấy