Đại Chiến 4 Princess

Đại Chiến 4 Princess

Tác giả: Bé ma dễ thương

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326551

Bình chọn: 10.00/10/655 lượt.

đèn đem đủ màu. Lặng nhìn dòng sông chảy chầm chậm.

Đại chiến 4princes – chương 27

Phần 27: Cảm xúc ko của riêng ai

Tiểu Anh và Đ.Tuấn cùng nhau giải quyết mớ bài tập, Đ.Tuấn nảy ra ý kiến:

-Bài tập xong rồi, để báo đáp cậu mình mời cậu đi ăn kem ha!

Nghe từ kem mắt con bé sáng rỡ:

-Ăn kem hả! Được thôi.(nhìn ra cửa nhà e ngại). Nhưng mà….

Vừa nói tay con bé vừa chỉ ra ngoài, Đ.Tuấn hiểu ý anh chàng lên kế hoạch:

-Yên tâm, tớ có cách.

Đ.Tuấn chạy xe đạp đi ra khỏi nhà cách nhà chừng 5 mét anh chàng hét toán lên:

-A…………………..AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Con bé ở trong nhà giật mình, chạy nhanh ra ngoài hối thúc mấy tên vệ sĩ:

-Mấy cô chú ơi! Đó là tiếng kêu của bạn con, mau………..mau ra xem bạn ấy có chuyện gì!

Mấy tên vệ sĩ vôi chạy nhanh ra ngoài, ở trong nhà con bé đắc trí chạy ra ngoài, trước khi đi con bé đã thu xếp hết tất cả mọi việc cho quản gia Kim. Bên Đ.Tuấn anh chàng cố đánh lạc hướng họ, anh chàng nhanh trí kéo dài thời gian, nhìn vào nhà Tiểu Anh đã chạy ra ngoài và núp vào bụi cây ven đường. Hoàn thành công việc anh chàng đánh trống lảng bọn vệ sĩ chạy đi, đứng trước bụi cậy:

-Cậu ra đi.

Con bé lém lĩnh, bước ra hí hững:

-Tưởng cậu hiền, ai ngờ cũng là cáo.

Đ.Tuấn kí đầu con bé:

-Cậu cũng đâu có thua. Thôi nhanh lên xe mình chở cho!

-Ok.

Đ.Tuấn trở Tiểu Anh ra tới những quán kem dọc bờ sông, Tiểu Anh ngạc nhiên:

-Công tử các cậu cũng bình dân quá ta!

-Bình dân gì đâu, ăn kem ở đây vào lúc này là tuyệt nhất. Ko giống như mấy quán kem hạng sang vào cứ cảm thấy ngột sao sao ấy.

-Hay là tụi mình mua kem đi, sau đó vừa đi dọc bờ sông vừa ăn. Chớ ngồi một chỗ chán quá.

Tuấn Anh dừng xe lại:

-Cậu xuống đi, cậu cứ ở đây đợi mình nhé, mình đi mua kem rồi quay lại! Cậu ăn kem gì!

-Sôcôla

Đ.Tuấn cười nhẹ nhàng, rồi tìm một tiệm kem ngon nhất. Tiểu Anh một mình con bé nhìn ra bờ sông, đây là lần đầu tiên con bé thấy được một cảnh đẹp về đêm ở đất nước mình. Gió nhè nhẹ nhưng cũng đủ làm thổi bay làn tóc đen huyền của con bé, chầm chậm từng bước vừa đi vừa ngắm cảnh, đâu đó gần bờ sông có một vài đôi tình nhân ngồi trên ghế đá lãng mạng tâm tình trong ánh đèn đêm nhấp nhoáng.

Tuấn Anh một mình đi dạo ven bờ sông cô độc, đồng hồ điểm 9:30 còn quá sớm để anh chàng nghĩ đến chuyện về. Buồn bã một mình vừa đi anh chàng vừa đá những viên sỏi ven đường như một thú vui đi dạo, bất ngờ ko hẹn mà gặp, đá một cái thật mạnh khốn khổ viên sỏi lại trúng nhẹ vào chân Tiểu Anh, con bé giật mình quay mặt lại trong dù trời đã tối nhưng những ngọn đèn đường đủ để thấy gương mặt của kẻ ấy. Tuấn Anh ngạc nhiên, kêu:

-Tiểu Anh!

Khi nhận ra khuôn mặt của Tuấn Anh, có chút gì đó bất ngờ nhưng cũng có chút gì đó khó chịu. Vẫn thái độ như thế con bé quay lưng lại vội vã bội đi, Tuấn Anh thấy vậy anh chàng chạy nhanh đến níu tay Tiểu Anh lại:

-Còn giận sao!

Tiểu Anh ko nói một lời nhìn Tuấn Anh căm giận, xua tay Tuấn Anh ra. Tuấn Anh hạ giọng nhẹ nhàng:

-Xin lỗi nha!

Vẫn thái độ ấy con bé cố tình như ko nghe thấy gì, mắt ko nhìn thấy anh chàng. Tuấn Anh hết kiên nhẫn anh chàng bất ngờ nắm tay con bé, Tiểu Anh càng chống cự anh chàng càng níu chặt Tuấn Anh nói to như cố tình cho mọi người xung quanh để ý:

-Ừ THÌ MÌNH SAI ĐÓ, CẬU CHO MÌNH XIN LỖI ĐI. CHỚ CẬU ĐỪNG LÀM THÁI ĐỘ NHƯ VẬY CÓ ĐƯỢC KO! MÌNH CHỊU HẾT NỔI RỒI ĐÓ!

Cô nàng quan sát xung quanh, hàng chục con mắt hướng về con bé một số đám đông tụ tập lại xung quanh mình. Hai má con bé đỏ bừng, tức tối:

-Này cậu làm quái gì vậy!

Tuấn Anh khoái chí nháy cười, anh chàng hô to:

-EM À! ANH BIẾT NHƯ THẾ ĐỐI VỚI EM LÀ QUÁ ĐÁNG NHƯNG ANH BIẾT SAI RỒI, EM CHO ANH XIN LỖI NHÉ. ANH KO MUỐN TỤI MÌNH TAN VỠ NHƯ THẾ VẬY.

Tiểu Anh há hóc miệng, không ngờ anh chàng cũng lém lĩnh biết đùa mà con đùa thái quá như vậy, mọi người xung quanh bàn tán:

-Đúng rồi đó, cô gái chấp nhận lời xin lỗi đi, dù gì hai người xứng đôi như vậy chia tay cũng uổng, huống chi anh chàng quá ư là tử tế.

Con bé càng nghe lại càng tức “Quái gì chứ, bạn gái bạn trai cặp đôi gì ở đây chứ”, Tuấn Anh nhìn cô nàng như có vẻ trêu nghẹo. Tiểu Anh thở ra thở vào bực mình, mọi người xung quanh đồng thanh:

-Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!………………………..

Không còn cách nào, con bé miễn cưỡng:

-Được xin lỗi phải ko? Tớ chấp nhận.

Tiếng vỗ tay kéo dài tán đồng như chúc mừng cho sự hòa bình trở lại của đôi tình nhân, Tuấn Anh cười tươi như ban mai má anh chàng hai bên má lúm đồng tiền ôm lấy Tiểu Anh. Con bé bất thần, ko biết làm gì nó đứng như khúc gỗ to mắt ngạc nhiên trước cái ôm đó. Mọi người xung quanh từ từ giản tán, một lát sau con bé lấy lại bình tĩnh dùng hết sức đẩy Tuấn Anh ra, cô nàng giơ tay lên bàn tay hình nắm đắm, tức ko chịu nổi:

-Tuấn Anh! CẬU QUÁ ĐÁNG THẬT!

Nhanh tay Tiểu Anh định đánh anh chàng, Tuấn Anh cầm tay cô nàng nói đùa:

-Này, cậu bảo là tha lỗi cho tớ rồi đó! Không được nuốt lời đâu đó.

-Cậu dùng cách đó ép tôi, được thôi. Tôi cảnh báo là tôi nghĩ giận cậu rồi.

Tuấn Anh cười:

-Có như thế mới tốt chứ! Vì tụi mình là bạn mà. Hihihi

Tiểu Anh hét to vào tay anh chà


Lamborghini Huracán LP 610-4 t