
, một lát nữa Alan mà nói là sẽ không còn cơ hội đâu.”
Denny đơ mặt ôm iPad đi vào, bên cầm chai nước, bên cầm miếng pizza đến bàn dài ngồi xuống, vừa ăn pizza vừa chơi game.
Một lúc sau, Denise cầm blackberry tới. Cô đau lòng phát hiện những chỗ ngồi cách xa cái ghế dành cho nhân vật chính kia đã đầy người, chỉ có chỗ gần nhất là còn trống.
Mọi người rất nhanh đã ăn no, sau đó mỗi người đều lấy ra sổ ghi chép và bút chì để trên bàn.
Lý Duy không hiểu. Suzanne giải thích: “Họ lấy ra để giả bộ ghi chép cho có đó mà.” Lý Duy hiểu, cũng muốn lấy một quyển sổ, nhưng lại phát hiện sổ đã bị người ta lấy hết. Cậu quay về bàn làm việc lấy sổ của mình, chưa ra khỏi cửa đã thấy Alan bừng bừng khí thế hiên ngang từ hành lang đi tới. Lý Duy lập tức rụt đầu về. Suzanne xé ra một tờ giấy từ trong sổ mình đưa cho cậu, nói: “Ráng dùng đỡ cái này đi, tuy viết vào đây cũng không được gì, nhưng chí ít thì vẫn dùng nó để giả bộ được.”
_____________________
Chú thích:
(*) Đoạn này nguyên văn tiếng Trung là: “有配置blackberry的律师都带上blackberry,开会时还能收发下邮件神马的,不至於太浪费生命。没有配置blackberry的律助们就权当蹭顿免费午饭加放羊了。” Nhưng mình không hiểu thế nào nên đành chém gió đoạn đó orz, bạn nào biết xin chỉ giúp mình nhé ;;w;; Cảm ơn rất nhiều ;;w;;
CHƯƠNG 4: BỮA TRƯA NGHÊNH ĐÓN.
Anh chàng Alan đẹp trai hăm hở bước vào phòng họp, mang theo bộ mặt cao ngạo nhã nhặn của một kẻ làm thủ lĩnh, cười nói: “Mọi người đến đông đủ hết rồi, đã ăn no chưa?”
Mấy nhóm người đang tụm năm tụm ba cãi cọ, trò chuyện đều nhao nhao tìm chỗ ngồi, lác đác vài người cũng đến tìm chỗ ngồi xuống, đúng là ‘người lãnh đạo có khả năng khiến người khác im lặng mà không cần phải nói nhiều’, uầy, người ta nói không sai mà.
Alan dùng ánh mắt tựa như xem duyệt binh nhìn quanh bốn phía, hài lòng gật đầu, lạnh lùng kéo ghế ngồi xuống, sau đó giống như thử micro ho nhẹ hai tiếng, nở một nụ cười rực rỡ giống hệt minh tinh màn bạc, giới thiệu với mọi người những đồng nghiệp mới, đồng thời cũng thay mặt cho tất cả những đồng nghiệp còn lại ngỏ lời hoan nghênh ba người còn lại.
Tiếng vỗ tay bôm bốp vang lên!
Tiếp theo, không ngoài dự đoán của mọi người, Alan bắt đầu thao thao bất tuyệt. Trước tiên, anh sơ lược lại cái lịch sử phát triển huy hoàng của Smith & Miller, tiếp đến là kể lể anh đã vất vả xây dựng cái tổ này thế nào. Anh cứ liên tục kể chuyện quá khứ của 3 năm qua, lúc đó cả đoàn kể cả thư ký cũng chỉ là một nhóm nhỏ gồm 3 người, nhưng cái nhóm nhỏ này vẫn luôn không ngừng cố gắng để trở thành một nhóm chuyên nghiệp hơn 20 thành viên như hiện nay…lược bỏ bớt mấy ngàn từ của Alan…
Đã nghe cái này nhiều lần nên các nhân viên cũ đều đã quen, chỉ có mấy thực tập sinh mới vào bị cái cảm xúc mãnh liệt kia của Alan kích thích, phấn chấn hỏi han trò chuyện, nhìn sắc mặt cũng đủ biết đó là vẻ mặt sùng bái. Đúng là ông chủ có khác!
Alan nhìn những người bạn nhỏ đang sùng bái mình, càng nói càng hưng phấn. Tất nhiên là anh đang vênh váo đắc ý nhưng cũng không quên đi công lao của những luật sư cũ, anh tuyên dương từng người một giống như đang diễn kịch, Denny, Jessica, Alex, mời bọn họ đứng lên cho mọi người vỗ tay reo hò. Ba người này cũng đành chết lặng chấp nhận, thẩn thờ đứng dậy rồi nhanh chóng ngồi xuống.
May mắn Alan cũng không phải chỉ nói đến cái lịch sử phát triển khô khan kia, đôi khi lại nói đến vài chi tiết rất đáng nghe. Bây giờ anh đang hăng hái nói đến những dự định tương lai của cả tổ với tất cả mọi người, đặc biệt là giới thiệu cho các thực tập sinh biết những nguồn tài liệu có ích, thậm chí là những bài blog của các luật sư nước ngoài nổi tiếng.
Lý Duy rất nghiêm túc lắng nghe, khi Alan nhắc đến những nguồn tài liệu có ích, cậu lập tức lấy bút ghi lại. Trang giấy mong manh nằm trên mặt bàn hội nghị màu nâu gỗ, ngòi bút di chuyển cực nhanh trên đó, đôi khi còn phát ra âm thanh ‘xẹt xẹt’ do ma sát. Alan rất nhanh đã nói xong, Lý Duy cũng nhớ rất nhanh, tiếng ngòi bút di chuyển trên giấy ngày càng lớn, cậu chỉ cách Alan 2 chiếc ghế, cuối cùng cũng khiến Alan chú ý, anh ngừng nói, cau mày nhìn cậu.
Alan âm trầm hỏi: “Helen không chuẩn bị sổ tay riêng cho cậu sao?”
Trả lời, “Có.”
“Vậy sao không mang theo?”
Sợ sệt, “Quên…quên mang…”
Alan im lặng một chút, cố giữ khẩu khí bình tĩnh nói: “Muốn thành một luật sư giỏi, phải luyện thói quen ghi lại những nội dung chính trong buổi họp. Trí nhớ tốt cũng không bằng ngòi bút đâu. Trang giấy này cũng vậy, ghi vô đó, quay qua quay lại làm mất, sau này muốn tìm lại là tìm được ngay sao?”
Lý Duy liên tục gật đầu nhận sai, nói sẽ chú ý.
Alan chợt nghĩ một chút, hiểu là tốt rồi, cũng không muốn phải nhiều lời. Nhưng vẫn nên chỉ bảo cho người mới. Thế là đi tới trước mặt luật sư Mã, nói với Lý Duy: “Để tôi cho cậu xem, một luật sư chuyên nghiệp ghi chép tài liệu thế nào.”
Nói xong liền cầm quyển sổ ghi chép của luật sư Mã lên. Luật sư Mã lập tức che mặt, âm thầm than thở. Mọi người đều cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng không ai dám cười ra tiếng, ai cũng sợ tiếp theo sẽ đến mình gặp hoạ nên nhanh tay giấu đi sổ ghi chép của mì