
vì sao họ nôn nóng rời thành, hiểu quyết tâm đào trộm mộ, hiểu ước nguyện được cùng nhau đếm mức phải chết vì điều đó. Chàng, Thẩm Phong, chưa bao giờ biết thứ âm nhạc này, lại tưởng đã biết tất cả về đàn cổ cầm.
Thấy chàng lơ là, nàng nằm lên chàng. Nhịp thay đổi của nàng làm chàng run rẩy và rên rỉ liên hồi. Chàng cũng có thể phát ra những nốt nhạc. Đàn ông và phụ nữ phải chăng là hai mảnh gỗ làm nên mặt đàn và đáy đàn cổ cầm? Thẩm Phong nghĩ. Duyên tiền định sẵn cho nhau, họ phải gặp nhau, quấn lấy nhau, để phát ra một điệu nhạc duy nhất.
Họ trườn qua chiếc chiếu rơm, lăn trên mặt đất rồi cùng thở ra rã rời. Bất ngờ, má Thẩm Phong đập vào một vật cứng và nhọn. Chàng sờ chiếc áo mình đang nằm trên đó. Ngón tay chàng chạm vào cái túi trong đó có tám đồng vàng.
Ai đó gõ mạnh vào cửa. Một người hàng xóm thì thầm hoảng hốt:
– Thẩm Phong, dậy đi con! Binh lính! Binh lính tới! Trốn đi con…
Chàng nhảy dựng dậy. Một con rồng xanh đã vào làng. Nơi nó đi qua, những hàng rào và mái nhà lung lay, những ngôi nhà tranh bị đốt cháy, tiếng la hét và tiếng khóc vang lên. Những chiếc bóng lảo đảo rồi xô nhào nhau. Dân làng bị đánh thức đang đổ về phía giếng nước. Binh lính huơ đuốc hét lớn:
– Châu báu trong mộ cổ đâu?
– Các người chôn châu báu ở đâu?
– Tên Thẩm Phong sống ở đâu?
Chàng quay phắt lại. Người phụ nữ vẫn không biến mất. Đó không phải là một giấc mơ.
Nàng đứng sau lưng chàng. Nàng trắng nõn và bừng sáng như ánh trăng. Nàng nhìn vào mắt chàng rồi nhoẻn miệng. Nàng mỉm cười.
– Em là châu báu của chàng. Đi thôi.
Chương 07 – Phần 01
Bảy
Năm 444, triều Tống
Sương phủ lối đi trong chùa.
Sương mắc quanh cây chổi tre.
Cây chổi cán dài quét các bậc thềm, phát ra tiếng xào xạc khô khốc như những dây đàn được khẩy lên liên tục. Nó cào vào đất trong hòn non bộ rồi bắt chước tiếng lướt dây đàn. Bị ép vào mặt đất, nó phát ra tiếng khó nghe. Trinh Không đứng lên rồi chùi mồ hôi trên trán. Ở chùa, luật nhà Phật cấm tất cả mọi của cải của trần gian. Trở thành nữ tu, nàng đã chấp nhận kiêng kỵ nhưng vẫn đau khổ vì không được chơi đàn cổ cầm. Khi nàng phát hiện ra rằng nếu để cây chổi tre tiếp xúc với đất ẩm, với các lối đi, với bậc thang, với bàn ghế, nó sẽ phát ra những âm thanh với các cung bậc khác nhau như một nhạc cụ, nàng đã xin được quét chùa. Quét những chiếc lá vàng và những mạng nhện trong từng góc sân nhỏ nhất, mỗi ngày nàng đều được chơi với tiếng cây chổi để hợp thành một thứ âm nhạc chỉ có nàng nghe thấy.
Nàng xấu hổ vì phải qua mặt luật nhà chùa. Hơn ai hết, nàng tự chê trách mình đã tiếp tục bị vướng lụy trần gian. Thế nhưng, khi nàng cầu nguyện hay thú tội dưới chân Tam Thế Phật, nàng có cảm giác họ đang mỉm cười với nàng và không bắt tội nàng. Sống giam hãm mình nơi đỉnh núi, nàng không còn nhận được tin tức về vương triều mà chồng nàng đã dựng lên nữa. Nàng đã muốn để tâm hồn thanh thản và đi vào cõi thanh tịnh vô tư lự, nàng phát hiện ra rằng, tựa như một chuỗi hợp âm tinh tế, những kỷ niệm của nàng cứ đan vào nhau và phát ra âm thanh, rằng không thể nào làm cho thứ âm thanh này dứt được.
Làm sao có thể quên ông nội nàng đang chơi tỳ bà với tấm gảy bằng ngà? Đôi tay trắng trẻo của ông mảnh khảnh như tay phụ nữ lướt trên các dây đàn. Giọng ông ngâm những câu thơ ngọt ngào chậm rãi. Thơ của ông kể rằng cuộc đời là một bữa tiệc xa hoa và vô thường. Mang guốc gỗ, vấn tóc búi cao, mặc áo dày trang hoàng bằng các đường thêu, ông bay lên bầu trời tuổi thơ như một cái cây sáng rực lên giữa thu.
Sương mù xoay tròn còn bức tường cao của chùa ló ra làm liên tưởng tới thân hình cuồn cuộn của một con trăn khổng lồ. Khi quét qua lối đi chính, Trinh Không lại gần cửa, tức cái đầu con vật bò sát. Bóng mảnh khảnh của cha nàng xuất hiện nơi cái miệng mở toang hoác giữa hai cánh cửa khổng lồ tạo thành hai hàm răng chắc khỏe của con thú. Mặc áo xanh thẫm, búi tóc bọc vải lanh, ông mỉm cười với nàng.
– Cha!
Nàng chạy lại. Ông lùi bước rồi biến mất trong sương mù.
Cha nàng đã dạy nhạc cho nàng rồi truyền lại cho nàng tình yêu sự cô đơn. Khi ông qua đời, ông chưa lớn tuổi như nàng bây giờ. Thời gian tàn nhẫn chạy như tên bay làm cho nàng thoáng chốc đã già hơn cha mình.
Cầm cây chổi, nàng quét vài cái lá rồi đi qua cổng. Trước cửa chùa, bậc thềm hiu quạnh. Nàng rút trong dây thắt lưng một chiếc lá tre, ngồi xuống rồi cào cào trên bậc thềm đầy dấu phân chim.
Trên kia, trên trời cao, chồng nàng chắc phải ngạc nhiên vì sự thay đổi của vợ mình. Nàng còn nhớ nàng đã lườm chàng khi chàng tự rót rượu thay vì để nàng rót và nhớ nàng đã xấu hổ thế nào khi chàng mặc đồ cũ kĩ nhất quyết không chịu thay. Nàng, một người phụ nữ thượng lưu, sinh ra để được thừa hưởng các đặc quyền của quý tộc, nàng, một hoàng thái hậu mẹ của hoàng đế, trước mặt nàng các hoàng tử phải quỳ lạy, bây giờ lại đang phải tự tay chạm vào một thứ không phải là sách, trầm, hoa hay đàn. Nàng đã quen với những công việc tầm thường.
Làm sao quên được chồng nàng nhìn nàng chằm chằm như chim cắt? Nhớ người hơn cả ông nội và cha nàng, chàng lại có d