
ếu tới phương Nam. Cách đây một tháng, một ngôi sao Chổi bay qua bầu trời Kiến Khang khi Hoàng đế nhà Trần cho tổ chức yến tiệc mừng sinh nhật lần thứ mười sáu của nàng thiếp yêu. Ông ta đã cho nàng một bữa tiệc nhạc có hàng nghìn vũ nữ tham gia.
Một người khác mỉa mai:
– Ai mà chẳng biết Trương Lệ Hoa mặt đẹp như trăng rằm, răng sáng như ngọc trai? Chính nàng ấy đang trị vì ấy chứ!
Người thứ ba làm tất cả im bặt:
– Đừng có ghen tỵ với Hoàng đế. Ta mà tìm được cô vợ đẹp và thông minh như vậy, ta cũng làm y hệt thôi.
Người giang tặc đầu tiên cằn nhằn:
– Nếu Nam – Bắc mà thống nhất, chúng sẽ tìm lũ bọn mình rồi bọn mình chẳng biết ẩn nấp vào đâu nữa!
Những con thuyền chầm chậm theo nhau thành hàng, chúng đi ra giữa dòng sông.
Một giọng hát cất lên từ con thuyền đi đầu và tất cả các giang tặc đều thì thầm hát theo:
Lửa nhảy múa trong bụng đất.
Lửa rớt xuống từ trời cao.
Ta chạy, ta xoay, ta chệnh choạng rồi ta bò.
Mái nhà tranh và mảnh đất của ta đâu?
Vợ ta ngoan và lũ con nô đùa, những bàn tay mềm mại băng bó vết thương đâu,
Ngựa và cung của ta đâu,
Nón bằng sắt, giày bằng da,
Bộ đồ lính rực rỡ nhuốm máu trên tay của ta đâu?
Những mái nhà đã cháy.
Những bức tường đã sụp.
Những nàng công chúa chạy chân trần trên phố.
Những tuyệt sắc giai nhân từ trong nhà bước ra mái tóc rối bời.
Nhưng ta không biết sợ không biết buồn.
Nhưng ta không biết đói không biết khát.
La bàn của ta quay về hướng sự sống mà lại chỉ về cái chết.
Ở vương quốc nào ta chôn quá khứ?
Trên mảnh đất nào ta chôn cả tương lai?
Nhưng địa ngục ở đâu mà thấy ghi trong sách thánh hiền?
Nhưng đất thiên thần hứa hẹn với người khốn khổ tận nơi đâu?
Dòng sông là giường chiếu của ta, con thuyền là chiếc bóng của ta.
Các vì sao xoay quanh ta xoa dịu nỗi lòng ta.
Sao mặt trời lại trắng xóa?
Sao trăng lại sơn đen?
Ta còn sống hay ta đã chết?
Đâu là thinh không mau hút ta vào?
Đâu là sa mạc xuyên thấu lòng ta?
Nỗi buồn đau nhói trong tim Thẩm Phong. Chàng ngẩng đầu nhìn bầu trời có bầy chim bay qua. Lúc thì chúng để gió cuốn đi, lúc thì chúng đập cánh bay ngược gió. Đôi mắt chàng tìm người vợ rồi thấy nàng đang ở gần bên mình, dựa vào mình. Chàng vuốt ve cổ nàng và gương mặt nàng. Ngón tay chàng khẽ chạm vào khăn quấn làm nó bung ra. Gió thổi nó bay đi. Chàng đứng lên định giữ lại. Tấm khăn dợn sóng rồi bay lên trời cao. Tóc vợ chàng buông ra, phồng lên, trải ra đuôi thuyền rồi hòa mình vào dòng sông. Từng búi tóc trắng bạc, hồng nhạt, đỏ, vàng, xanh mềm, lục dịu trôi đi theo từng con sóng giữa bầy cá rồi bồng bềnh tách ra. Thoáng sau, tóc nàng đã phủ hết mặt nước. Trên sông, quá khứ, hiện tại và tương lai của con người bị nhào nặn bởi những con sóng vĩnh cửu nên hòa lẫn vào nhau, để rồi Thẩm Phong chỉ còn thấy một con đường nhiều màu sắc trải ra trên làn tóc của vợ mình.
Chín
Cơn mưa như một tấm màn đầy những hạt châu sa màu nâu nhạt bỗng nhiên biến thành tuyết tự lúc nào. Những hoa tuyết lúc đầu là những chiếc lá vàng cắt thành hình ngôi sao, sau đó trở thành một thứ bột trắng bay nhanh vào thành Bắc Kinh. Những mái nhà truyền thống giống như khảm xà cừ, những ngôi nhà chọc trời bắt đầu nhấp nháy: từng tầng một, ánh sáng bật lên trong các văn phòng. Những cánh cửa sổ trở thành những khung đèn màu. Các tòa tháp biến thành những ô lắp ghép các màu sắc.
Trương Tuệ lục trong túi rồi lấy ra một tấm khăn len quấn quanh đầu. Nàng kéo cổ áo khoác lên rồi đi qua con đường, không chờ đến đèn đỏ. Những chiếc xe hơi lướt đi xung quanh nàng, bánh xe phanh két, còi inh ỏi.
Nàng đã quen với một nỗi buồn nàng không giải thích được. Hôm qua, lúc khuya, khi nàng chơi đàn cổ cầm trong phòng, một người đàn ông và một người đàn bà đã xuất hiện như hai cái bóng tái nhợt. Họ đi quanh nàng, vừa nhảy múa vừa vỗ tay rồi nài nỉ nàng: “m nhạc, xin thêm nhạc nữa!”
Họ là ai? Những bóng ma hay những thứ sinh ra từ tưởng tượng của nàng? Các thiên thần hay ác quỷ đến ám nàng?
Trương Tuệ không dám kể những gì mình mình thấy ẹ. Sau khi ly hôn với cha nàng, bà đã đến sống ở Mỹ. Khi mẹ gọi điện thoại về, nàng nói với bà tất cả đều tốt, nàng rất hạnh phúc. Nhưng Trương Tuệ không hạnh phúc. Nàng cảm thấy cô độc. Cha nàng là một người chơi đàn cổ cầm nổi tiếng. Ông ấy dẫn một chương trình truyền hình, nói chuyện ở hội nghị, xuất bản sách và du lịch khắp Á châu để biểu diễn. Ông ấy chẳng có thời gian cho con gái.
Trương Tuệ hít bầu không khí ẩm ướt của tuyết và đi lên lề đối diện.
– … m nhạc! Xin thêm nhạc nữa!…
Nàng quay ngoắt đầu lại.
Trên lề đường, một thằng con trai vừa nói chuyện một mình vừa thả bộ, dáng người nhanh nhảu. Mặc cái áo khoác đen, anh chàng di chuyển đôi chân còn người thì giữ thẳng, lưng hơi còng. Tay nhét túi, đeo hộp vĩ cầm dưới cánh tay, anh chàng để lại trên tuyết mịn từng dấu chân, tựa như một chuỗi nốt nhạc trên một khuông nhạc trống. Khi đi ngang qua, nàng thấy anh chàng đeo một cái tai nghe không dây. Anh ta đang nghe điện thoại.
Nàng cúi xuống rồi tiếp tục đi theo nhịp của mình.
– Cậu mang theo nhạc cụ gì thế?
Nàng ngước