Duck hunt
Đàn cổ cầm khỏa thân

Đàn cổ cầm khỏa thân

Tác giả: Sơn Táp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324021

Bình chọn: 9.00/10/402 lượt.

y lặp đi lặp lại trong những giấc mơ của nàng, nhưng hai mươi năm ròng rã, nàng đã cầu nguyện dưới chân Phật nhiều lần đến mức cuối cùng đã đuổi được nó ra khỏi những đêm tối của mình. Nhưng Nghĩa Long, kẻ đồng lõa âm mưu giết hại Nghĩa Phù ở Ngô quận và Nghĩa Chân trong thành Tân An, ai có thể cho nó sức mạnh để quên đi? Làm sao nỗi sợ bị trả thù có thể thoát được khỏi một kẻ đã giết hại hai người anh em cùng lúc?

Nếu Nghĩa Long vững vàng nắm quyền lực, sao nó lại phải lo nghĩ về một hoàng thái hậu đã thành tu sĩ, một bà già sống xa nhân thế? Nếu nó đã quyết định bịt miệng một bà mẹ hai mươi năm sau, chẳng qua vì nó bị nỗi lòng cắn xé sợ hãi và kinh tởm chính mình! Bị trí nhớ truy đuổi, nó muốn xóa đi bóng tối của một tội ác thuở xưa bằng cách tạo ra thêm một tội ác mới. Lẽ nào nó lại không bị trí tưởng tượng cuồng quay và những đêm dài mất ngủ trị tội? Phải chịu đựng cơn sợ hãi, đó chẳng phải là khởi đầu của sự trừng phạt đó sao? Lọ thuốc này mang trên đầu một giọt máu đã thể hiện nỗi lo của người gửi nó đến. Nếu Nghĩa Long sợ, đó là bởi vì nó bị đe dọa.Trong hoàng cung, nhiều người chắc hẳn đang mưu phản trong bóng tối để chiếm ngôi báu của nó. Có phải chính những đứa con của nó đang âm mưu lật đổ nó không?

Chuông đồng lớn vang lên, báo hiệu một cơn bão mới. Nàng chắp tay rồi bắt đầu tụng kinh. Tại sao phải trả thù khi chính ta đã từng bị trả thù? Lời kinh cho nàng cảm nhận một dòng nước mát chảy qua đầu óc đang bỏng rát.

Nàng tìm trong người một vật gì đó để lại làm kỷ niệm cho Huệ Viên. Vô ích. Mặc bộ áo cũ, nàng không mang theo gì, thậm chí không một chiếc khăn. Không có cả mực hay giấy trong phòng. Rồi nàng nghĩ rằng con gái mình sẽ bị kinh động bởi từ ngữ mình viết ra, vậy nên nàng không nên kéo nó ra khỏi con đường của nó khi nhắc nhớ một lần nữa về những việc liên quan đến máu. Nàng thở dài. Có lẽ Nghĩa Long cũng đã gửi một lọ thuốc đến Huệ Viên. Nàng lắc đầu. Sao phải lo nghĩ? Huệ Viên đón nhận cái chết trong thanh thản khi biết mình sẽ đi đến nơi cao vời của những đấng tỏa hào quang.

Những cánh cửa lớn và cửa sổ vẽ trên nền đất những vệt tối. Nàng, một người nhỏ bé, nhặt lấy cây cọ rồi vẽ theo chúng. Khi ánh sáng yếu đi, nàng có thể đi bộ trên bậc thềm đầy những thứ mà nàng gọi là “hoa mặt trời”. Hôm qua, cuộc đời nàng đã bắt đầu, nàng còn bé hơn những cái bình cao cổ. Hôm nay, nàng đã đi hết con đường do các thần linh định ra và đến biên giới đời mình. Sáu mươi năm bỏ lại sau lưng với nàng ngắn như một khúc nhạc cổ cầm.

Có gì sau cái chết? Nàng muốn đi theo ông nội trong trang viên dưới đất. Nàng đã khóc trên thân thể lạnh giá của cha. Nàng đã ở cùng chồng trong lúc chàng hấp hối. Nàng lau cơ thể đã chết của con mình bằng nước mắt. Tại sao nàng lại ngập ngừng khi giờ phút của nàng cuối cùng cũng đã điểm?

Nàng với tay cầm lấy lọ thuốc. Nàng mở cái nút màu đỏ rồi đưa lọ thuốc lên môi.

Khoan! Mặt trời. Nàng chưa chào từ biệt mặt trời! Nàng phải nhìn lần nữa núi rừng và muôn cây của nó! Nàng phải chào mùa xuân, người bạn thân của nàng. Nàng phải nhìn lần cuối cuộc đời nàng, bức tranh trải ra, để lộ dần những ngôi nhà, những con kênh, những chiếc đĩa vàng, ngựa trang trí lông chim, binh lính mang áo giáp, các nữ tu, những chuông đồng. Nàng phải hít thở lần nữa, lần cuối cùng, mùi hương của cây bách. Đời nàng đã là một tác phẩm tuyệt đẹp và tất cả những đau khổ chỉ là bóng tối và tàn tích để tôn lên vẻ đẹp của nó.

Nàng vội đứng dậy rồi lao ra cửa sổ. Nàng giật mạnh những tấm tranh gỗ mở cửa ra. Nàng ngạc nhiên nhận thấy thế giới bên ngoài đã đổi màu sắc. Màu hồng, màu hoa cà, màu tím, màu đỏ, màu cam, màu vàng, xanh, lục, trắng, tất cả màu sắc rực rỡ và tinh tế trong những đám mây chiều và bình minh đã đến gặp nàng. Nàng nheo mắt rồi cắn môi. Nàng không mơ, mùa xuân đang đến chào nàng.

Nàng đổ lọ thuốc vào miệng. Một dòng nước đặc chảy dọc theo cổ họng nàng. Nàng lảo đảo lùi lại. Bị chóng mặt, nàng bước tới trước, tìm cái gì đó để vịn rồi vấp chân ngã xuống. Ngực nàng co thắt, lưng nàng căng ra. Một vị ngọt đắng trào vào dạ dày nàng, nàng phun một ngụm máu ra ngoài. Vai nàng cong lại, nàng vã mồ hôi rất nhiều rồi khuỵu xuống.

Xa xa, nàng thấy một cánh đồng rộng mênh mông, nước ruộng phản chiếu màu trời. Một người trẻ tuổi đang đi bộ trên những thửa ruộng. Mặt trời đâm qua những lá lúa, xăm trổ trên những gót chân trần. Chàng trai bắt đầu chạy, chàng ta bay lên. Giống như một cánh chim nhạn đen báo hiệu cơn mưa tới, chàng băng qua khoảng mênh mông ngăn cách giữa họ. Rồi bỗng chàng biến mất.

Chính là chàng! Kẻ có được sự khờ dại thời trai trẻ và sức mạnh của một người trưởng thành.

– Ta là một nhánh đào trổ hoa và nàng là một chiếc bình cổ, – chàng nói với nàng.

Nàng quay phắt lại, nhưng chỉ thấy một màn nâu dày đặc. Nàng nháy mắt nhận ra mắt mình đang chảy máu.

– Ta ở trong nàng còn nàng mang ta trong bụng. Chúng ta sẽ cùng viết ra niềm vui và hy vọng.

Nàng sờ soạng tìm chàng.

– Chúng ta sẽ ở trong tất cả các bức tranh, trong tất cả các tòa nhà.

Màn nâu đục tối sầm lại và nàng không c