
rung chưa từng bị bào mòn vì chịu đựng hay vì cuộc đời mệt nhọc, mà chỉ có niềm vui và sự ngây thơ.
– Hãy làm vợ ta, – chàng thì thầm vào tai nàng.
Nàng quay mặt đi. Nàng mặc cảm tuổi tác của mình, thân thể của mình.
– Đến đây. Em là của chàng.
Chàng nằm ngửa ra, mở rộng cánh tay rồi nhắm mắt lại. Quỳ trên người chàng, nàng ngạc nhiên nhận ra nàng đã tìm lại được cơ thể tuổi đôi mươi của mình. Nàng ửng sốt nhìn bụng chàng phẳng khảm vào trong thân hình gọn gàng. Ngực nàng lại căng tròn và hai đầu vú hông hào trở lại. Nàng mò mẫm chạm phải một làn da mịn màng như tơ mà thời gian không làm cho tàn lụi. Nàng nhấc tay lên. Những ngón tay của nàng bị vướng trong tóc. Tóc nàng đã mọc lại. Tóc bồng bềnh dợn sóng trong gió, nằm trên lưng nàng rồi đổ xuống chân người thợ đàn. Nàng nhìn chàng với lòng biết ơn rồi cúi xuống phía chàng.
Bỗng nhiên, một tiếng cọt kẹt đinh tai làm nàng giật nảy mình. Trước mặt nàng là một cái giá ba chân bằng đồng tỏa ra hương trầm. Trên đầu nàng là ba tượng Phật phủ đầy những lá vàng. Trời lạnh và ẩm ướt. Ngày mới đang lên. Những chiếc bóng nâu của các nữ tu lần lượt vào phòng niệm.
Ở chùa, thời gian không còn nữa. Vì người ta đã hệ lụy thời gian quá nhiều. Vì đếm thời gian, nàng nhận ra cuộc đời chậm lại, sáng và tối luân phiên. Như một con cá trong hồ, nàng bơi trong niềm tin, xoay vòng trong nỗi buồn khi nàng đập vào những bức tường ảo vọng.
Hôm qua, khi đến chùa, nàng bốn mươi. Hôm nay, nàng đã sáu mươi rồi. Lúc đầu, nàng ghi ngày ghi tháng trong sổ. Nhưng giờ nàng chỉ còn thấy bốn mùa cứ nối tiếp nhau. Mùa xuân lại đến rồi phủ trùm lên ngọn núi giống như một con sóng khổng lồ đầy hoa thơm và ong mật. Ngọn sóng rút ra vào cuối mùa thu, để lại cho núi non những cây cối sẫm màu, những đám mây đen đầy hơi mưa. Người tri âm của nàng, sư Phát Quang đã qua đời từ hai năm trước. Từ đó, nàng sống với mặt trăng cứ tròn rồi lại khuyết. Cuộc đời chỉ còn là sự chờ đợi được giải thoát.
Trinh Không đứng dậy. Tay chắp lạy, đôi mắt nhìn xuống, nàng chào các nữ tu trước những chiếc gối đất. Nàng ngồi xuống rồi lấy mõ ra và chuẩn bị tụng kinh buổi sáng. Huệ Viên đến. Trong suốt hai mươi năm ở chùa, chưa một lần con bé nói chuyện ân cần với nàng. Không một lần nó hỏi nàng về cái chết của cha và em trai nó. Hành động như vậy, Huệ Viên tạo khoảng cách với nàng, một khoảng cách mà nàng không có quyền xâm phạm.
Cuộc đời khắc khổ trong chùa xóa đi cảm giác đau đớn hay những nỗi lòng của một người mẹ không thể bảo vệ được những đứa con của mình. Thấy Huệ Viên đến phòng, nàng chỉ chắp tay chào. Huệ Viên không chào lại mà chỉ đi về một góc tối rồi ngồi xuống.
Nàng sợ con gái mình, yêu thương nó, ngắm nhìn nó. Nàng bí mật quan sát từng cử động của nó. Vừa ngồi xuống, Huệ Viên bị trượt ngay. Chắc cái gối đất của nó bị thủng. Trinh Không cuối cùng cũng tìm được cơ hội tỏ ra có ích cho con bé! Nàng lấy một cái gối mới rồi vội vàng mang lại cho nó. Nghĩ rằng hành động của mẹ là một thủ đoạn, Huệ Viên đổi cái gối với nàng rồi nhanh chóng quay lưng lại. Trinh Không không phàn nàn gì. Cùng với tuổi tác, nàng giờ đã có quyền có tật của những nữ tu già. Giả vờ lẩn thẩn mau quên, nàng lại phía sau lưng nó rồi ngồi xuống cái gối đất mà con gái nàng vừa bỏ ra.
Nàng hạnh phúc thấy con gái đã đạt được mức độ cao trong niềm tin của nó. Thoát khỏi những mối dây tình trần, Huệ Viên đã xóa bỏ khái niệm tương lai và cả quá khứ: tất cả mọi khoảnh khắc không phải là hiện tại đều bị phá đi, nó sống đủ đầy trong tim, trong phút giây hội về bên Phật. Đã vượt qua những vòng dây ảo tưởng, nó sẽ đi vào đất Phật uyên nguyên. Là mẹ của nó ở đây, Trinh Không không còn muộn phiền nữa. Những cái mõ rung lên đều đặn. Nàng nhắm mắt tụng kinh.
Nàng cầu nguyện Phật A Di Đà, ánh sáng vô lượng, chủ của cõi Tây phương cực lạc, xin Người chỉ dẫn cho Huệ Viên con đường kỳ diệu, tương lai đạo đức và hạnh phúc.
Với chồng, con trai và cha mẹ mình, nàng xin Phật Dược Sư, Phật thầy thuốc, chủ cõi Đông phương cực lạc và của các bồ tát mặt trời và mặt trăng giúp đỡ. Tay trái cầm bát thuốc, tay phải cầm nhánh cỏ A Lỗ Đạt, Phật Dược Sư hứa mang lại điều tốt lành và chiến thắng được những đau khổ trong quá khứ.
Chương 07 – Phần 02
Với chính nàng, nàng xin Phật Thích Ca Mâu Ni phù trợ. Đôi mắt hạ thấp, vầng trán bình lặng, người chủ của Hiện tại ngự trị thế giới ô uế và bất toàn.
Xin Phật Thích Ca Mâu Ni mang nàng ra khỏi bầu trời vần vũ trong lòng.
Xin Phật Thích Ca Mâu Ni mang cho nàng sức mạnh chiến đấu chống lại những con quỷ nhảy ra từ bên trong nàng.
– Ta không phải là một con quỷ.
Một giọng nói làm nàng rung mình.
Nàng run rẩy nhìn quanh. Không có ai cả.
– Ta tên là Thẩm Phong, – giọng đó nói. – Ta là người thợ đàn của nàng.
Nàng nhắm mắt lại rồi tập trung niệm kinh.
– Tất cả là ảo giác, nhưng ta tồn tại, – chàng lặp lại. – Hãy nhìn ta! Ta tồn tại vì nàng!
Nàng cố gắng mặc kệ chàng.
Chàng bắt đầu hát. Đó không phải là một khúc ca. Khi môi chàng mấp máy, chàng tạo ra những tiếng động dài và ngắn giống như tiếng đàn cổ cầm. Khú