Old school Swatch Watches
Đánh bại lính đặc chủng

Đánh bại lính đặc chủng

Tác giả: Tiêu Bạch Luyện

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326394

Bình chọn: 10.00/10/639 lượt.

ô Ca thừa nhận là mình cũng có mấy lần giận dữ đánh mông nó, nhưng cũng đâu cần thù dai như thế? Thù dai à! Đứa nhỏ này mới chỉ ba tuổi. Sao lại để ý nhiều như vậy. Tô mẹ mang bé đi ra ngoài chơi, nhưng thực ra là mang cháu đi khoe bạn bè. Nhưng…

Khi trở về lại thấy Tô mẹ với vẻ mặt nhăn nhó như mướp đắng, Tô Ca biết ngay là con trai Tần Tiêu khốn kiếp nhà cô lại gây họa ở bên ngoài rồi. Chắc không phải nói người ta khóe mắt có nếp nhăn thì là trát phấn đầy trên mặt? Mọi người cho rằng nó còn là trẻ con? Xem khi nó nói kìa, rõ ràng vừa nói vừa đảo mắt, chính là người đang có suy nghĩ xấu. Đứa nhỏ này chính là người trời sinh đã nói lời ác độc.

Vỗ trán, nghĩ đến đây, thở dài một cái. Tô mẹ lạnh lùng liếc cô một cái:

“Còn chưa đi vào bếp giúp đỡ?”

Tô Ca lập tức chân chó đi theo mẹ, mang trên mặt nụ cười nịnh nọt, một bên rửa rau một bên thận trọng hỏi:

“Mẹ. . . Thằng bé thối này hôm nay lại chọc gì mẹ?”

Lời chưa dứt, vừa nhắc tới Tân Tiêu thì tay cầm dao của Tô mẹ run lên. Căm tức nhìn Tô Ca:

“Con đúng là đã gả cho người chồng tốt! Lại sinh được người con trai giỏi!”

Trời ạ, vừa thấy Tô mẹ chuẩn bị trở thành sư tử hà đông, Tô Ca lập tức bỏ việc chạy đến vỗ lưng thuận khí cho bà. Qua một lúc lâu mới thấy Tô mẹ trừng mắt nói:

“Mẹ hôm nay đưa con trai con đi đến cửa hàng của A Vân chơi, kết quả thằng nhóc kia nhìn thấy con trai A Vân giúp cô ấy dọn quần áo, con biết nó nói gì không? Nó nói A Vân cũng nhiều tuổi rồi con bao nuôi mặt trắng nhỏ, thật không biết xấu hổ. Còn nói mặt trắng nhỏ xinh ra là để cho đàn ông cưỡng ép.”

“Phì” Tô Ca không nhịn được phụt cười. Lại nghĩ tới mẹ còn đang tức giận, ngay lập tức vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Thằng nhỏ hỗn láo này đáng đánh!”

“Đâu chỉ nên đánh! Nó mà không là cháu ngoại mẹ, mẹ liền ném nó xuống sông cho chết đuối. Con còn không thấy vẻ mặt tức đến xanh mét của A Vân. ” .

Làm sao có thể. . . có thể không xanh mét đây. . . . Thứ nhất là bị nói nhiều tuổi, thứ hai lại nói con trai mình bị đàn ông cưỡng ép… haiz…Tô Ca cắn môi, vừa buồn cười lại vừa tức, đều do hai yêu nữ Diễm Hồng cùng Tưởng Quang kia. Kiểu mẹ nuôi gì mà lại cho con trai tiếp thu những thứ đó.

Hạ mi xuống, Tô Ca thầm nghĩ tối nay nhất định phải tìm một chỗ không có người đem cái thằng nhóc thôi này đến nơi không người đánh cho nhừ đòn. Đang rửa rau đột nhiên có tiếng chuông cửa, Tô mẹ vừa mới vừa rồi còn mặt nặng mày nhẹ với cô liền lập tức thay đổi, vẻ mặt vui vẻ như là tết đến. Chỉ thấy bà bỏ dao xuống đi mở cửa, trong miệng còn lẩm bẩm chắc chắn là Hiên Mộc tới.

“Tất nhiên rồi” Tô Ca nhẹ tiếp lời bà, theo sau đi ra khỏi bếp. Vừa rồi Tần Mặc Nhiên đi đón nhà Hiên Mộc tới ăn cơm, chắc giờ cũng đến đây rồi.

Vừa đi ra phòng khách thì đã nghe thấy tiếng cười nói, đặc biệt là tiếng nói rất vang của thằng bé Tần Tiêu kia. Không cần lắng nghe cô cũng biết thằng nhóc thối kia nói cái gì. Không biết tại sao thằng nhóc này không thích gần mẹ ruột nó, nhưng chỉ cần thấy…Trần Lê liền lập tức như con muỗi hút máu, tuyệt đối chết cũng không thả….

Quả nhiên, ở ngoài cửa đã thấy thằng nhóc đó như con bạch tuộc tám chân bám vào chân Trần Lê, Tô Ca cảm thấy hết sức nhức đầu. Lại nhìn thấy Hiên Mộc đứng bên cạnh vẫn không ngừng hỏi han Tô mẹ, cô lại cảm thấy đau đầu hơn.

“Bà ngoại” tiếng nói trẻ con non nớt vang lên, Tô Ca mới phát hiện ra đây là bảo bối của Mộc gia. Trong cặp song sinh long phượng của nhà họ Mộc, đây chính là chị gái Hiên Y. Hiên Y khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo cười ngọt ngào, đưa giỏ quà đựng đầy nước hoa quả đến trước mặt Tô mẹ. Trong miệng còn nói:

“Bà ngoại, đây là Tiểu Y mang cho bà, bà phải ăn nhiều trái cây mới có thể xinh đẹp như bây giờ. ” .

Mà em trai Hiên Minh giờ phút này cũng cầm túi trà đem đến trước mặt ba Tô. Tô Ca nhìn tháy hai tiểu thiên sứ này, lại nhìn con trai nhà cô vẫn đang sỗ sàng bám lấy cổ Trần Lê, quay trái lại quay phải, chỉ muốn cho một cái tát.

Đều là trẻ con ba bốn tuổi, nhưng sao lại khác nhau như thế! Tô mẹ bây giờ đối với cặp sinh đôi cười tươi như qua, Tô Ca lại nhớ vừa nãy bà ông Tần Tiêu trở lại sắc mặt xanh mét như muốn ăn thịt người, Tô Ca không nhịn được lắc đầu một cái. Haiz…Cô đành phải một mình đi vào phòng bếp.

“Mệt mỏi?” Tần Mặc Nhiên từ phía sau ôm lấy Tô Ca. Tô Ca lắc đầu ý bảo Tần Mặc Nhiên đi ra ngoài trước. Cô bây giờ không có tâm trạng cùng hắn nói chuyện. Người đàn ông này rất thức thời đi ra khỏi phòng bếp. Một lúc sau, Tô mẹ quay lại phòng bếp, tay cầm dao thái thức ăn. Tô Ca cho là đã tránh được việc này rồi, nhưng không nghĩ ra Tô mẹ lại nhìn cô buồn chán. Lại bắt đầu rồi…

Tô Ca dần dần cảm thấy vô lực. Chỉ nghe Tô mẹ nói:

“Con xem chồng con nhà người ta kia, so sánh với mình đi. . . . .”

Nhìn. . . Có cái gì tốt mà nhìn? Hiên Mộc là ngọc, Tần Mặc Nhiên là băng. Hiên Mộc có hai đứa trẻ như thiên sứ, mà thằng nhóc nhà cô lại giống như ác ma…Tô mẹ lại nói:

“Nếu năm đó con chọn người đàn ông tốt như Hiên Mộc, thì giờ mẹ cũng không phải phiền lòng. . .”

“Chọn?” Nghe đến chữ đó, Tô Ca không nhịn được muốn phun máu ra, cô sao lại