
thu hồi vẻ mặt tiếc hận của mình. Đúng rồi, trước đây cô thường nghe Trần Lê oán trách thế gian bây giờ sao mất hết trai đẹp. Thì ra trai đẹp bây giờ không còn hứng thú với phụ nữ, rủ nhau biến thành Gay hết rồi.
Ví dụ như trai đẹp trước mặt này, ví dụ như Minh Hà, còn có Hiên Mộc và tên biến thái Đường Lăng kia, tướng mạo đều là cực phẩm. Chỉ không biết Tần Mặc Nhiên… Đương nhiên không phải là Tần Mặc Nhiên. Tô Ca không nhịn được mà nhớ tới chuyện anh kéo tay cô đặt ở… Cho nên, Tần Mặc Nhiên không thể là đồng tính luyến ái được! Rõ ràng anh có phản ứng đối với cô. Hơn nữa còn là loại phản ứng mãnh liệt. Chẳng qua… đây cũng chỉ là phản ứng của cơ thể mà thôi. Đàn ông có thể phân rõ tình dục và tình yêu. Cô vẫn luôn hiểu rõ.
Khuấy đều ly Bloody Mary xong, người đàn ông kia tùy ý tìm một chổ trong đại sảnh rồi ngồi xuống, hai chân bắt chéo, cổ áo sơ mi trắng hé mở, tạo ra vẻ lười biếng cùng thoải mái. Tô Ca đã từng gặp qua đàn ông có tóc bạch kim, nhưng có thể dưỡng tóc dài tới lưng, lại không có nữa phần nhu mì của phái nữ, mỗi cử động đều lộ ra bộ dáng phong lưu phóng khoáng của nam danh sĩ thời Ngụy Tấn, thì đây là lần đầu tiên Tô Ca thấy.
So với những người đàn ông khác, đường nét của người đàn ông trước mặt này sâu sắc hơn nhiều, lại không có đường nét thuần chủng rõ ràng của người phương Tây, con ngươi thuần túy là màu đen. Nhất định là con lai rồi! Tô Ca đang thưởng thức góc độ thuần khiết của người đàn ông kia thì thấy anh ta ngoắc tay về hướng nào đó. Ngẩng đầu nhìn qua, Tô Ca liền thấy Minh Hà. Thoáng cái, cậu ta đã nhìn thấy người đàn ông kia, thân thể hình như đông cứng một hồi, sau đó mới nhanh chân bước tới, lao mình vào lòng ngực của người đàn ông tóc bạch kim.
Tô Ca hơi nhăn mày, cô đã nói mà, dáng dấp Minh Hà đẹp như thế, làm sao mà cả buổi tối không tiếp bất kỳ người khách nào. Thì ra cậu ấy là người của người đàn ông tóc bạch kim này. Như vậy, thân phận người đàn ông này không giàu thì cũng rất cao quý, có thể bao dưỡng thư sinh đứng đầu bảng của Đoạn Tụ Đường, còn có thể khiến cho bất kỳ khách nam nào cũng không dám mạo phạm. Chỉ bằng vào tối nay, Minh Hà không chút khách khí, vặn gãy cổ tay của ông Nhật Bản Lũng Tư, mà lão Lũng Tư ngạo mạn này lại không dám trở tay đánh trả, thì cũng đủ thấy thế lực sau lưng của người đàn ông tóc bạch kim này lớn cỡ nào.
Vốn là Minh Hà ngồi trên tấm nệm mềm mại bên cạnh người đàn ông, nhưng hình như người đàn ông kia không hài lòng, kéo cậu ấy ngồi lên đùi của mình, đồng thời hai tay siết chặt hông của cậu ấy. Hình như là bị siết đau quá, Minh Hà hơi nhíu mày lại. Cậu ấy cúi xuống thì thầm một hồi với người đàn ông kia, anh ta liền buông tay ra.
Minh Hà đứng dậy đi tới trước quầy rượu, trợn mắt hung dữ nhìn Tô Ca một cái rồi nói :
“Bạch Luyện, đừng có dùng cặp mắt cá chết ngây thơ vô tội của mẹ già mà nhìn chằm chằm người ta!”
Giọng điệu của cậu ấy có chút tức giận, nhưng mà mơ hồ trong đó lại có chút ưu tư bất đắc dĩ. Tô Ca có cảm giác là hiện tại, dường như Minh Hà không hề vui vẻ. Cái dáng vẻ như đang bị ức chế khiến cho trong lòng Tô Ca dâng lên một chút chua xót. Hình như cái tên nhóc xinh như hoa hồng này sợ Tô Ca nhìn thấy cậu ấy và người đàn ông kia làm những chuyện mà bọn đàn ông kia đang làm trong đại sảnh. Sợ mình sẽ coi thường cậu ấy?
Nhưng tại sao vậy chứ? Cô và Minh Hà quen biết nhau cũng chỉ có một ngày mà thôi. Lúc này Tô Ca còn chưa biết, trên người của mình tỏa ra một loại khí chất tinh khiết giống như sương mai, đặc biệt là cặp mắt long lanh trong suốt. Khi cô chăm chú nhìn người nào đó thì sẽ khiến người ta không kìm chế được mà phát sinh cảm giác tự ti mặc cảm, tiếp theo sẽ ham muốn phá vỡ sự trong sáng đó.
Cho nên Tần Mặc Nhiên thường không dám nhìn thẳng vào mắt của cô.
“Được rồi, Minh Hà, tôi không nhìn nữa, tôi đi về ngủ đây.”
Nghe vậy Minh Hà thở phào nhẹ nhõm, coi như là cô là người có ánh mắt thức thời. Sau đó quay sang người pha rượu nói :
“Pha thêm cho Hạnh Trạch một ly Bloody Mary.”
Thì ra tên của người đàn ông kia là Hạnh Trạch. Tô Ca chọn một ly màu xanh lá cây cổ cao đưa cho người pha rượu, rồi sau đó lui về đằng sau quầy bar. Minh Hà cầm ly rượu đi về hướng Hạnh Trạch. Tô Ca không có can đảm nhìn theo, rình trộm không phải là đức tình tốt nha.
Cô vùi người lên sàn chiếu Tatami*, đang mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi thì có người lây động cơ thể của cô. Cố gắng mở mắt ra, cô thấy Diễm Hồng đang nhìn mình một cách thương yêu, nói :
“Mau tỉnh lại Tiểu Bạch Luyện, về nhà ngủ với chị.”
*Tatami là sàn chiếu kiểu Nhật Bản
Tô Ca có chút mơ màng, ngẩng đầu thì mới phát hiện những người khách trong đại sảnh đã đi đâu hết, Minh Hà và Hạnh Trạch cũng biến mất tiêu. Lảo đảo đi theo Diễm Hồng qua bảy tám ngõ quẹo trở về phòng, ngước nhìn đồng hồ treo ở trên tường thì mới biết là đã bốn giờ sáng. Ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo trên tường, thế nhưng đã là bốn giờ rạng sáng. Ban đêm ở Thiên Diễm thật là dài.
Đánh răng rửa mặt qua loa xong, Tô Ca leo lên giường đi ngủ, ngủ một mạch cho tới ba giờ chiều. Khi Tô Ca tỉnh