
dậy thì Diễm Hồng vẫn còn đang ngủ, chắc là cô ấy rất mệt. Bổng nhiên chuông cửa vang lên, thì ra là Diễm Hồng đã gọi mua đồ ăn ở bên ngoài trước khi đi ngủ. Tô Ca tùy ý ăn một chút, còn bao nhiêu để lại cho Diễm Hồng, sau đó lại quay về giường ngủ tiếp.
Cô thầm than ở trong lòng. Chuyến đi Côn Minh lần này, khấu trừ lúc mới bắt đầu bị Sở Viêm bắt cóc một cách thô bạo cùng nham hiểm, không những mở mang kiến thức về hương vị đặc sắc của nhiều trai đẹp khác nhau, mà còn thu ngắn khoảng cách kề cận bên Tần Mặc Nhiên, mặc dù khoảng cách đó khiến cô nghẹn thở, sau đó còn có thể đi ngủ, thức dậy một cách thoải mái, không cần cả ngày gò bó thần kinh, chiến đấu hăng hái trên bàn phẫu thuật, quả thật là một kinh nghiệm không tồi.
Chín giờ tối cô thức dậy, Diễm Hồng đã thay đồ xong, đang cầm một đống chai lọ, cười khanh khách nhìn cô nói:
“Chị mới nhận được điện thoại đặc biệt của Tần Mặc Nhiên, muốn chị chăm sóc em thật tốt.”
Tô Ca mở miệng, nói:
“Cám ơn chị Diễm Hồng!”
Nhưng lại bị giọng nói của mình làm hết hồn, không phải là giọng nói dịu dàng của mình trong 26 năm qua. Tuy vẫn nhẹ nhàng nhưng lại không còn dấu vết của âm thanh trong suốt.
Đêm qua ở Đoạn Tụ Đường, cô sợ người khác nhận ra giọng nói của mình là của con gái, cho nên cố ý trầm giọng, khiến cho âm thanh nghe ra khàn khàn. Hiện giờ không phải đè nén, nhưng giọng nói vẫn có chút khàn, khó phân biệt nam nữ, lại có nhiều phần mị hoặc của đàn ông. Bây giờ mới nhớ ra nguyên nhân là Tần Mặc Nhiên cho cô uống thuốc tối hôm qua.
Hóa trang xong, Tô Ca lại theo Diễm Hồng đi vào thành phố dưới lòng đất. Xa hoa trụy lạc, y hương tấn ảnh*, tất cả đều thuộc về thế giới ban đêm của Thiên Diễm.
*Y hương tấn ảnh: thành ngữ Trung Quốc. Một người bạn Tàu giải thích nghĩa cho mình là ý chỉ những cô gái đẹp ăn mặc lộng lẫy, và có mấy website cũng giải thích tương tư. Mình giữ nguyên tiếng Hán Việt cho nó hay.
Giống như đêm hôm qua, Tô Ca lười biếng ở đằng sau quầy bar, lại thấy một phục vụ nam đi tới, đưa cho cô một cái khay rồi nói :
“Mới tới hả, đem những đồ này tới phòng số 9 đi.”
Tô Ca do dự một chút, cô nhận ra người phục vụ nam này, là một thư sinh thẻ đỏ dưới cấp của Minh Hà,tên là Trăn Mạc. Nhìn không thấy Diễm Hồng hay là Minh Hà ở đây, Tô Ca nhận lấy khay đi về hướng phòng số 9, gõ cửa. Cửa mới vừa mở ra từ bên trong, Tô Ca chưa kịp nói chuyện, thì bị lực lớn từ sau lưng đẩy tới, không khống chế được mà cơ thể ngả nhào về phía trước.
Hình như là đụng phải người nào, theo phản xạ, cô lui về phía sau. Không may ly rượu mới pha bị đổ hết trên người của người kia. Tô Ca ngẩng đầu, muốn nhìn rõ diện mạo của người này thì bên tai lại truyền tới giọng nói lạnh lẽo của Tần Mặc Nhiên:
“Còn không mau cút ra ngoài!”
Nghe ra thật tàn nhẫn và lạnh lùng, giống như nếu cô không đi thì anh sẽ lập tức ném cô ra ngoài!!
Cút ra ngoài? Anh kêu cô cút đi? Tô Ca có chút đau lòng, còn chưa kịp phản ứng kịp, thì nghe một giọng nói diêm dúa lẳng lơ vang lên:
“Khoan đã. Gặp được cậu ở đây thật không tốn chút công sức nào!”
Giọng nói này?
Tô Ca ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn thấy người đàn ông bị cô đổ hết rượu đỏ trên người chính là tên biến thái Đường Lăng kia. Mà Tần Mặc Nhiên thì đang ngồi ở trên ghế sa lon, đôi tay nắm chặt lại, đang dùng ánh mắt giống như băng ngàn năm nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt anh sắc lạnh, nhưng Tô Ca lại có thể thấy rõ sự khẩn trương trong đó. Thì ra một Tần Mặc Nhiên mạnh mẽ mà cũng có lúc khẩn trương hay sao?
Chương 21
Một góc nào đó trong lòng giống như bị mèo cào, có chút nhột nhạt. Tần Mặc Nhiên. . . Anh đang khẩn trương vì cô sao? Nhưng đừng nói hiện giờ trên mặt cô được cặp tay khéo léo của Diễm Hồng hóa trang, chỉ dựa vào cái chụp mắt nơ bướm mà hôm nay cô tự giác mang vào thì Đường Lăng cũng không có khả năng nhận ra cô một cách dễ dàng.
Lại nói Đường Lăng chậm rãi quan sát cô một lúc, khóe môi hiện lên nụ cười gian tà, quay đầu lại nói với Tần Mặc Nhiên:
“Hôm nay Tần lão đại thật là nóng tính. Chỉ là khi không cậu nhóc này lại chọc giận tới anh, còn là… Không lẽ mấy chục năm nay Tần lão đại trên núi tu hành, không được ăn mặn, rốt cuộc đã ngán, không vừa lòng, nên gần đây bắt đầu ham muốn cưỡng cầu?”
“Cám ơn Đường Thiếu quan tâm, Tần mỗ rất tốt. Chỉ là nhìn thấy thư sinh này tay chân vụng về, thật chướng mắt mà thôi.” Tần Mặc Nhiên cười nhạt nói.
Nhưng mà Tô Ca lại cảm thấy rõ ràng nụ cười của anh lạnh đi mấy phần. Giờ phút này anh ngẩng đầu nhìn Tô Ca, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét rõ ràng. Vậy mà Tô Ca lại mơ hồ cảm thấy hình như anh đang truyền đạt cái gì đó với mình. Khom người một cách cung kính, cô muốn lui ra ngoài.
“Tiểu bảo bối, chạy đi đâu” Đường Lăng đã sớm có chuẩn bị, kéo tay Tô Ca lại, gắt gao giữ chặt. Trên mặt lộ ra vẻ hài lòng nói:
“Xem ra bộ dạng rất ngây ngô, một chút phóng đãng cũng chưa từng thử qua. Mới vừa rồi tôi còn muốn Diễm Hồng đưa một cậu nhóc tới chơi, không ngờ vận số của mình thật tốt, mới nhắc đã có tới tay.”
Đường Lăng vừa nói vừa quan sát Tô Ca một cách chăm chú rồi gật gù hài lòng. Tố