
?” Nhi nhíu mày nhìn con bạn thân,hôm nay đi kỉ niệm trường làm gì mà khó tính vậy.Chỉ là đã 6 năm rồi,thật sự muốn nhớ lại cảm giác hồi đi học.“Tùy mày!” Ngọc hứ 1 cái,bực bội rồi nhấc chân hướng thẳng đường cổng lớn đi tới.Nhi hơi bĩu môi nhìn con bạn thân nhún nhảy bước đi.Đôi mắt đen của cô nhíu lại,nhìn theo cái tướng đi uyển chuyển của con bạn thân nó ko thể ko tự hỏi.Nó học được cái kiểu đi lắc qua lắc lại như con thoi ở đâu vậy chứ?Có phải là dấu hiệu của con gái sắp chuyển sang phụ nữ ko?Thật đáng sợ.Nếu thật vậy chắc chắn nó ko bao giờ lấy chồng.Lắc lắc đầu ngán ngẩm.Thôi kệ đi.Dù sao 2 người đó yêu nhau cũng hơn 6 năm rồi,cưới là hợp đạo rồi.Nhi bắt đầu leo vào ngôi trường theo đường cũ.Chỉ vừa chạm tay vào bức tường đã cảm giác trong tim mình có 1 chút nao nao khác lạ,hồi hộp phải ko?Hay là háo hức,đột nhiên trong óc cô xuất hiện 1 hình ảnh quen thuộc,gương mặt tuấn tú,mái tóc dài gợn sóng ôm lấy gương mặt trắng trẻo,đôi mắt nâu sáng trong nhìn rõ cả tròng mắt,hàng lông mi dài,chiếc mũi thẳng tắp,khóe miệng khẽ cười.Đôi mắt đen của Nhi chợt mở to.Quái lạ,sao lại nghĩ tới hắn nhỉ?Trèo qua bức tường nhìn xuống khoảng sân trống trước mặt.Cô khẽ mỉm cười.Vẫn như cũ chỉ là ko có hắn.Nhi nhẹ nhàng đáp xuống đất.Nhìn quanh 1 vòng sân có vẻ hài lòng,cô quay người cầm chiếc cặp sách gương mặt xinh xắn mỉm cười đi hướng cổng để ra sân trước.Tú nhìn theo cho đến khi bóng dáng của cô khuất sau cánh cửa,mới bước ra khỏi chỗ nấp.Gương mặt của anh thoáng chút tràn đầy ánh sáng.Cô vẫn như vậy,ngang bướng,ngỗ nghịch,quậy phá vô tư,khi mỉm cười lại giống như tiểu yêu đội chiếc vòng ánh sáng.Chỉ vô tình như vậy thôi,nhưng ánh mắt của anh chẳng thể nào rời khỏi bóng dáng của cô.Cô bước 1 bước ánh mắt anh di chuyển 1 bước,cô dừng lại ánh mắt anh cũng dừng lại,cô cười đôi mắt anh sáng lung linh,cô bĩu môi khóe miệng anh ko tự giác cũng nhếch lên 1 đường cong hiền hòa,nhìn gương mặt của cô trái tim hắn lại ko dừng được mà loạn nhịp.Tú tự nói với mình rất nhiều lần ko nên ở lại,nhưng bản thân lại chỉ có thể núp ở 1 góc xa mà nhìn cô.Cô vẫn như 6 năm trước đây,xinh xắn,vui vẻ,mỗi khi cười đôi mắt lấp lánh như ánh sao,khóe môi hồng đượm xinh tươi,chiếc răng khểnh duyên dáng,mái tóc buộc cao như trước đây khẽ bay trong gió.Hắn lại 1 lần nữa ko thể rời mắt,lại 1 lần nữa xốn sang.“Uống đi!”Bị giọng nói của thằng bạn thân kéo vụt về hiện thực,hắn lặng lẽ cười cầm chiếc cốc lên.Cả căn phòng đột nhiên vang lên tiếng lẻng xẻng của cốc va vào nhau.“Cheers!” 5 thằng con trai vui vẻ hô to,đã 6 năm rồi mới đủ người như vậy.6h45 phút sáng..Rầm..Một người đàn bà trung niên mái tóc xoăn được cặp tém phần trên,trên tay phải là 1 chiếc đũa,trên người mặc 1 chiếc tạp dề màu hồng,đạp cửa vào phòng,bà đằng đằng sát khí tiến tới phía giường.Ko hề thương tiếc lập tức tháo chiếc dép lê bông màu hồng bà đang đi,lập tức hướng đống chăn bông trên giường mà nện xuống.“A!A.. A..” tiếng thét chói tai từ chăn vang lên.Mé chăn bị kéo xuống,một gương mặt với cặp lông mày nhíu lại,đôi lông mi dài đen vẫn hơi giật giật,mí mắt ko mở ra được,chiếc môi hồng khẽ cong lên than vãn.“Mẹ đánh con đau quá!” Nhi nhíu mày cố mở đôi mắt nặng trĩu nhìn quái Thư trước mặt.“Đánh mày đau mấy mày cũng đã tỉnh đâu.Dậy.” mẹ cô quát lớn tay vẫn lăm lăm chiếc dép.“Cho con ngủ thêm chút nữa đi mà!” Nhi phụng phịu kéo chăn muốn ngủ tiếp,nhưng 1 bàn tay ko thương tiếc giật mạnh chăn của cô ra.“Mày còn chưa chịu dậy?Ko phải hôm nay là ngày đầu đi thực tập à?” mẹ cô rít lên.Nhi đột nhiên đôi mắt mở to,khóe miệng há hốc.Phải rồi,thực tập.Thực tập.Thực tập.Ngày đầu tiên ko thể trễ,báo cáo thực tập,luận văn tốt nghiệp,ko thể nào bị phê bình xấu.Trời ơi.Phải nhanh thôi.“Mẹ.Bây giờ là mấy giờ rồi?” Nhi bật nhanh khỏi giường lao về phía nhà vệ sinh.“7 giờ kém 10!” mẹ cô vừa thở dài vừa tức tối lắc đầu trả lời.“AAAAAAAAAAAAA.. con nhớ rõ con đặt đồng hồ báo thức lúc 6h15 mà!” Nhi ré lên trong miệng vẫn ngậm bàn chải đánh răng.“Ko phải nó reo mãi mày cũng ko tỉnh sao?” mẹ cô gấp lại chiếc chăn trên giường cho cô nói vọng lại.Một lúc sau thấy cô vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng,mở tủ quần áo,vội vội vàng vàng tìm đồ.Mẹ cô thấy vậy lại khẽ lắc đầu bà bước chân ra khỏi phòng để cho cô rảnh tay thay đồ.Trước khi bước ra cửa lại quay người lại hỏi.“Có ăn sáng ko?” mẹ cô nghiêm mặt hỏi.“Con muộn rồi!” Nhi tay vứt quần áo ra giường ko thèm quay lại nhìn mẹ 1 lần trả lời.Mẹ cô chỉ còn biết lắc đầu đi xuống nhà.Chỉ khoảng 10 phút sau đã thấy cô vội vội vàng vàng chạy xuống.“Con đi đây!” Nhi vội vàng.“Đứng lại!” mẹ cô gắt theo làm cho Nhi sững người chỉ còn biết đứng yên chào cờ.Gương mặt thì như vừa bị ai cắt tiết.Chân muốn chạy,mà não bộ thì nói chạy bây giờ đảm bảo bị chết thảm.Thật đúng là đứng ngồi ko yên.Mẹ cô tiến từng bước lại gần cô,nhét nốt 1 mép áo trái còn thòi ra khỏi cạp quần cho ngay ngắn,cài lại chiếc cúc áo mà cô cài lệch,vuốt lại thẳng cổ áo sơ mi mà cô vội vàng để lọt vào trong,tiện tay bà kéo luôn chiếc chun buộc tóc của cô xuống làm mái tóc dài của cô xõa tung.“Mẹ!” Nhi