XtGem Forum catalog
Đánh cược trái tim

Đánh cược trái tim

Tác giả: SakuraMooru

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3215512

Bình chọn: 10.00/10/1551 lượt.

3 chia ra 3 phòng.Mỗi 1 góc đầu đặt một chiếc bàn trắng,phía sau mỗi chiếc bàn đều có 1 giá sách bằng gỗ giáng cong cong phá cách.Những chiếc giá sách vây quanh hành lang tạo thành 1 không gian nhỏ như 1 văn phòng làm việc khác,thật vô cùng trang nhã.Phía đằng sau mỗi chiếc bàn của 1 cô gái là 1 cánh cửa 2 cánh vừa to lại vừa có vẻ sang trọng.Chị gái đeo cánh khẽ gật đầu đôi chân bước qua tiến tới cánh cửa.Đôi tay chị gái đeo kính vừa chạm vào cánh cửa khẽ đẩy ra 1 khe hở đã nghe 1 tiếng.RẦM…“Mấy tỷ đồng của công ty chẳng nhẽ có chân tự chạy khỏi ngân sách sao?” một giọng nam vô cùng tức giận vang vọng toàn hành lang.Qua khe cửa nho nhỏ,Nhi nhìn thấy 1 người đàn ông thân mặc một bộ vest đang đứng vô cùng khúm lúm.Chị gái đeo kính vội vàng rời tay ra ngay khỏi tay nắm cửa.Vội vội vàng vàng chuyển qua gõ cửa.“Vào đi!” giọng nói bực dọc của người con trai lại vang lên.Chị gái đeo kính lúc này mới dám chạm tay vào tay nắm cửa đẩy cửa bước vào.“Thưa tổng giám đốc,tôi dẫn theo nhân viên thực tập mới đến ạ!” chị nhẹ nhàng nói vô cùng ngọt ngào.Ko rõ người trên bàn tổng giám đốc nói cái gì,chỉ thẩy chị gái đeo kính vẫy vẫy tay nói mọi người đi vào,còn người đàn ông mặc vest nãy giờ còn đứng như trời chồng,bây giờ vội vội vàng vàng nhanh chóng biến ra khỏi phòng.Nhi nhìn cánh cửa mà như tiến vào quỉ môn quan.Cứ nghĩ ông chủ lớn,bỏ tiền ra xây cả tòa bulding,còn có thể xây tầng làm việc vô cùng sa hoa,cứ tưởng rằng phải vô cùng rộng rãi,thoải mái,giống như mấy vị giám đốc trong tiểu thuyết.Đã là chủ tập đoàn thì luôn là người điềm đạm,chín chắn,ngôn ngữ bình thản mà làm người ta phải khiếp sợ,gương mặt luôn tươi cười nhưng làm người ta ko thể xem thường.Nhưng tại sao nghe cái giọng vị giám đốc này y như là còn trẻ lắm vậy,mà sao giọng gắt gỏng vừa rồi,có chút nghe quen quen.Nhưng cô lại ko thể nhớ được là đã nghe ở đâu rồi.Nhi thấy mọi người đều đã bước vào phòng,cô vội vàng bước chân theo họ,là người cuối cùng bước vào phòng,nhưng cô cũng học theo mọi người chỉ có thể cúi mặt tôn kính,tuyệt ko dám phạm thượng đến cái vị tổng giám đang bốc hỏa kia. Hay phải nói chính xác hơn là cô ko có hứng thú với những người đã soạn ra cái cương lĩnh làm cho người thấy nức nở, người cầm đau tay, người nghe thống khổ, người đọc bi thảm kia.Chị gái đeo kính bắt đầu giới thiệu tên từng người 1 với giám đốc,chức vụ công tác.Mỗi khi giới thiệu xong 1 người thì người đó lại lịch sự mà nói “Thưa tổng giám đốc,tôi là.. Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức làm việc.” vân vân và mây mây,nói chung là lời chào lễ phép với cấp trên,và tuyên thệ với lãnh đạo về sự cố gắng của mình.Trong đầu Nhi não bộ đang lắc đầu chậc lưỡi chê trách,công ty cổ phần,là hình thức kinh doanh tư bản,nhưng kết cục vẫn cứ là bị ảnh hưởng của xã hội chủ nghĩa,Quan liêu.Quá quan liêu.Nhưng mà.. hứa thì vẫn cứ phải hứa.Được rồi.Chỉ là lời hứa thôi mà.Nhưng mà cái ông tổng giám đốc dường như cũng chẳng hề chú tâm chút nào đến cái vụ giới thiệu này,mỗi 1 lần có người tuyên thệ chỉ nghe lãnh đạo “uhm” 1 tiếng hoàn toàn chẳng để tâm.Còn chị đeo kính vẫn tiếp tục mà giới thiệu.Nhi thầm nghĩ tốt nhất là xong sớm nghỉ sớm.Vì cô vào cuối cùng,nên người được giới thiệu sau cùng là cô.“Thưa tổng giám đốc,còn người cuối cùng trong những nhân viên thực tập năm nay là cô Trần Hiểu Nhi,sinh viên quản trị kinh doanh,được điều về bộ phận maketing của chúng ta.”Cạch.Nhi chỉ nghe 1 tiếng gì đó rơi xuống,nhưng cô hoàn toàn ko để tâm.Quan liêu thì quan liêu.Quan liêu nhanh 1 chút ngày cuối cùng cũng mau qua.“Thưa tổng giám đốc tôi sẽ cố gắng hết sức mình vì công ty làm việc!” Nhi cố gắng nặn ra vài lời,cúi đầu 1 cái rồi ngước mắt lên mỉm cười cố lấy được thiện cảm với cấp cao.Chỉ hy vọng cười xong sớm được giải thoát.Nhưng vừa ngước mắt nhìn lên lập tức đôi mắt đen của cô mở to,miệng thì há hốc.Ko phải chứ?Tú hai tay vẫn cứng đơ,tập tài liệu hắn làm rơi khi nãy trên mặt bàn vẫn y chang ở tại chỗ,gương mặt điển trai của hắn ngơ ngác 1 hồi.Nãy giờ hắn hoàn toàn ko để tâm tới những điều cô gái kia giới thiệu,mấy lời hứa hẹn kiểu này nghe mãi cũng chán,cái chính là thành quả hắn nhận được là gì.Đôi mắt,lẫn trí não của hắn đều đang dán vào tập tài liệu tiêu thụ của công ty 6 tháng đầu năm trước mặt,vừa tiếp quản công ty được 1 tháng,hắn phát hiện ra chỉ nội cái trụ sở ở Hà Nội này mà có đến cả trăm nghìn lỗ hổng,hắn thật sự bực đến muốn ói máu.Tham ô,biển thủ quá trắng trợn.Nhân lúc bố hắn thâm nhập thị trường nước ngoài,mà làm ra cái trò này.Đúng là làm người ta phát điên mà.Ấy thế cho nên mấy lời vô nghĩa của đám người mới này hắn ko có hứng thú nghe,cái gì mà truyền thống công ty,lãnh đạo hòa nhã,nghe mấy lời vô bổ này có giúp hiệu suất công việc tăng cao được ko?Nhưng mà vừa rồi hắn tưởng hắn nghe lầm,hắn vừa nghe đến cái gì Trần Hiểu Nhi,làm cho bàn tay hắn phút chốc ko có lực,tập tài liệu đang đọc dở rơi cái cạch xuống bàn,nhưng đôi mắt hắn còn lợi hại hơn.Trái tim hắn vừa nghe tên đó đã nhảy liên hồi còn chưa ngừng lại,nhưng những hình ảnh hiện vào trong đôi mắt hắn hiện tại lại y như là t