
h hợp với màu hồng, lễ phục có màu sắc trang nhã có vẻ thích hợp với cô hơn, cô tiến lên mang bộ lễ phục ném vào thùng rác.
Tiếng gõ cửa vang lên, “Cô chủ”
“Sao?”
“Lão gia mời cô chủ xuống dưới nhà”
“Được, tôi sẽ xuống ngay”
Tiếng bước chân càng lúc càng nhỏ, Phương Tư Hàng chọn một bộ lễ phục màu trắng bạc trong tủ quần áo, bên trên là kiểu bắt chéo, dưới là quần dài bó, đai lưng màu đen quấn ngang eo.
Cô không thích mặc váy vì nó rất phiền phức, cũng may, cơ hội tham gia tiệc hội của cô rất ít, nếu không sẽ khiến cô rất đau đầu, bởi vì cô không thích mặc váy nên lễ phục của cô không có nhiều kiểu dáng cho lắm.
Khi cô đóng tủ quần áo lại, nhìn thấy va-li hành lý nằm trong góc tủ, khóe miệng cô cong lên, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Nhà họ Hầu và nhà họ Phương là đối thủ trên thương trường, vậy mà cô không chỉ là bạn tốt với Hầu Quả Quả, từ hôm nay cô còn là nhân viên của Hầu Thị, chỉ sợ đến lúc biết chuyện này Phương Chấn Đào sẽ đuổi cô ra khỏi nhà.
Nhưng cô không thể đợi đến lúc bị ông ấy đuổi, cũng không thể để ông ấy coi cô như món hàng kết thân gả đi để kiếm lợi, lần trước cô vô tình nghe được Phương Chấn Đào đang bàn bạc với mẹ lớn, bọn họ đang bàn xem làm thế nào để đẩy cô ra ngoài, bởi vì cô không phải là cô gái xinh đẹp động lòng người, cũng không phải một thiên kim tiểu thư dịu dàng, ngoan ngoãn, người có tiền chịu lấy cô rất ít, mà con của mẹ hai nhỏ hơn cô hai tuổi cũng đã tìm được đối tượng thích hợp để kết hôn rồi.
Bây giờ không có người có tiền nào chịu lấy cô, không bảo đảm sau này cũng không có, cho nên cô phải rời khỏi đây sớm một chút.
Đứng trước gương chỉnh lại mái tóc ngắn của mình một lát, đến khi thấy hài lòng Phương Tư Hàng mới đi xuống lầu.
Dưới nhà cực kỳ náo nhiệt, Phương Tư Hàng đi về phía Phương Chấn Đào và mẹ lớn, nghĩ đến cô lại thấy buồn cười, Phương Chấn Đào không chỉ cưới một người vợ, ở căn biệt thự này ông còn có một người vợ bé.
Sở dĩ mẹ hai có thể gả được vào nhà họ Phương là bởi vì bà ấy ngoài sinh được một cô con gái, còn sinh được một cậu con trai, còn mẹ lớn chỉ sinh được Phương Tư Kỳ, sau đó bác sĩ nói mẹ lớn không nên mang thai nữa, nếu không phải vì nguyên nhân này, chỉ sợ bà ấy sẽ làm cho mẹ hai không thể bước chân vào nhà họ Phương dù chỉ nửa bước.
Phương Tư Hàng nhìn về phía cậu thiếu niên vừa mới tròn mười tám tuổi, cậu thiếu niên ấy im lặng đứng một mình trong góc, không ai nói chuyện với cậu ấy vì ai cũng biết con trai của Phương Chấn Đào bị cà lăm, còn Phương Chấn Đào lại sợ con trai sẽ làm mình bẽ mặt cho nên đã ra lệnh cho cậu ấy nói ít một chút, tốt nhất là không nói, kể từ đó, đứa con Phương Chấn Đào yêu thương nhất chỉ có Phương Tư Kỳ.
“Ăn cơm chưa?” Phương Tư Hàng vốn định đi về phía Phương Chấn Đào và mẹ lớn nhưng bước chân lại ngừng lại, cô đi tới bên cạnh cậu thiếu niên kia.
Cậu thiếu niên nhìn cô, lặng lẽ lắc đầu một cái.
“Đi ăn một chút gì đi!”
Tròng mắt đen của cậu thiếu niên nhìn chằm chằm vào cô, sau đó mới gật đầu một cái.
Phương Tư Hàng không nói gì nữa, tiếp tục đi về phía Phương Chấn Đào, cô chỉ muốn đến chào một tiếng rồi đi, không khí nơi này thật sự ngột ngạt muốn chết.
“Cuối cùng cũng tới” Mẹ lớn thấy Phương Tư Hàng đi tới liền mỉm cười, nhưng khi nhìn thấy quần áo trên người cô thì sắc mặt bà trở nên vô cùng khó coi.
“Cha, mẹ lớn.” Phương Tư Hàng lạnh lùng chào.
Sắc mặt Phương Chấn Đào cũng rất khó coi, người đàn ông đứng bên cạnh hai người họ nhìn cô một lát, sau đó trợn tròn hai mắt.
Phương Tư Hàng cười giễu cợt, giả bộ đoan trang: “Cha, con cảm thấy không khỏe, con muốn về phòng nghỉ ngơi một chút.”
Tình huống này căn bản là biến tướng của xem mắt, chỉ tiếc người đàn ông này nhìn thấy cô ăn mặc như vậy lại không thích, một chút nữ tính cũng không có!
“Em gái, hôm nay chính là sinh nhật của chị mà, sao em có thể đi trước được chứ?” Phương Tư Kỳ không biết từ chỗ nào chạy tới.
Phương Tư Hàng lạnh nhạt nhìn Phương Tư Kỳ một cái, đôi mắt cô lập tức sáng lên khi nhìn thấy người đàn ông kia đang nhìn Phương Tư Kỳ chằm chằm, ánh mắt của anh ta giống như chó nhìn thấy xương, thật là tốt, có cách rồi, cô không phải sợ người đàn ông kia sẽ đến gần cô nữa.
Phương Tư Hàng không nói gì, Phương Tư Kỳ khẽ xoay người quay lưng về phía mọi người, bày ra bộ mặt thối nhìn cô: “Nghe nói cô đã từ chức rồi?”
Thấy đáy mắt Phương Tư Kỳ đầy lửa giận, Phương Tư Hàng lại cảm thấy rất thoải mái: “Đúng vậy.”
“Cô…sao cô dám?” Phương Tư Kỳ nhỏ giọng quát.
“Một người nhỏ bé như tôi, ở lại Phương Thị cũng không có tác dụng gì” Phương Tư Hàng thờ ơ nói.
“Cô…………” Mặc dù Phương Tư Kỳ không muốn thừa nhận, nhưng những bản vẽ do Phương Tư Hàng thiết kế lại tốt hơn của cô rất nhiều, nếu Phương Tư Hàng rời khỏi Phương Thị, vậy, nửa còn lại của bản thiết kế kia, một mình cô làm sao có thể hoàn thành???
“Chớ làm loạn” Phương Chấn Đào lạnh lùng nói, cũng không phải muốn nhằm vào Phương Tư Kỳ, ông nhìn Phương Tư Hàng nói: “Nhà họ Phương không phải không cho cô tiền xài, cô không ở công ty làm việc cho tốt, lại chạy ra bên ngoài xin việc, cô muốn làm