XtGem Forum catalog
Dạy dỗ bà xã của mình

Dạy dỗ bà xã của mình

Tác giả: Kim Tinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322710

Bình chọn: 9.5.00/10/271 lượt.

hính mình nữa, diện mạo của cô rất bình thường, vậy mà anh lại nhớ rất rõ.

Sau khi về nước, anh vô cùng bận rộn, bận đến mức không có thời gian chỉnh đốn lại cảm giác đặc biệt này, trước buổi phỏng vấn, em gái anh cứ nhắc đi nhắc lại cái tên Phương Tư Hàng, cái cảm giác khác thường đó lại vây lấy trái tim anh.

Anh vốn không muốn nhúng tay vào buổi phỏng vấn ấy, nhưng biết cô sẽ đến nên anh đã quyết định tham gia, lúc đó, các quản lý và thư ký đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì, giờ nghĩ đến anh lại thấy buồn cười.

Khi phỏng vấn, anh đã nghĩ cô sẽ rất căng thẳng, thế nhưng cô vẫn luôn bình tĩnh trả lời các câu hỏi của anh, rốt cuộc Phương Tư Hàng là thần thánh phương nào?

J J J

Trời mưa rất lớn, Phương Tư Hàng đi ra khỏi công ty, hai tay ôm cặp tài liệu, hai mắt nhìn khắp nơi để tìm chỗ tránh mưa.

Nước mưa làm ướt áo sơ mi trắng, quần dài màu đen cũng dính sát vào người khiến cô chạy rất khó khăn.

Một tia sáng xẹt qua trước mắt của cô, Phương Tư Hàng dừng lại, nước mưa mịt mờ, cô híp mắt lại, đèn xe hơi chiếu thẳng vào người cô, sau đó có một người từ trong xe bước ra, người đó đang che ô đi đến gần cô, cô nhìn người đó một cái, không muốn nghĩ nhiều liền cất bước rời đi.

“Cô Phương!” Giọng nói quen thuộc làm Phương Tư Hàng dừng lại, cô nhìn kỹ, là Hầu Mặc Khiêm – anh hai của Quả Quả, cô khẽ cau mày, chợt nhớ lại chuyện cũ.

Hai năm trước, trong buổi tiệc mừng sinh nhật Quả Quả, cô cũng không nhớ tại sao mình lại rơi vào hồ bơi, chỉ nhớ sau khi cô tỉnh lại, Hầu Quả Quả nói với cô là Hầu Mặc Khiêm đã cứu cô, nếu không cô đã sớm biến thành quỷ nước rồi.

“Tổng giám đốc.”

Hầu Mặc Khiêm đi tới đứng bên cạnh cô, che mưa cho cô: “Trời mưa lớn như vậy, tôi đưa cô về.”

Nước mưa từ tóc Phương Tư Hàng không ngừng nhỏ xuống, có mấy giọt chảy xuống xương quai xanh của cô, trượt vào trong áo sơ mi, cảm giác lạnh lẽo khiến cô rùng mình một cái, cô ngẩng đầu nhìn anh, anh cẩn thận che ô cho cô, một giọt nước cũng không rớt trúng người cô, mà người đàn ông cao lớn này, vai trái đã sớm ướt một mảng.

Phương Tư Hàng nhìn anh, anh cười dịu dàng nhìn cô, thật không công bằng, cô bị dầm mưa ướt hết rồi, anh cũng thế, nhưng tại sao chỉ có mình cô là trông rất nhếch nhác???

“Cảm ơn anh!” Phương Tư Hàng nhẹ giọng nói cám ơn, đón nhận ý tốt của anh.

“Cô ở đâu?” Hầu Mặc Khiêm hỏi.

Phương Tư Hàng đọc một địa chỉ, tài xế nghe xong địa chỉ rồi lái xe đi.

Phương Tư Hàng cúi đầu mở túi xách định tìm khăn giấy thì một bàn tay rất đẹp đưa khăn giấy cho cô, cô nhận lấy, “Cảm ơn”

“Cô không cần khách sáo như vậy, ra khỏi công ty cô cứ gọi tên của tôi là được.” Hầu Mặc Khiêm nhìn tư thế cứng ngắc của cô, mỉm cười giải thích: “Cô là bạn thân của Quả Quả, tôi lại là anh hai của nó.”

Phương Tư Hàng chỉ gật đầu một cái chứ không nói gì, bởi vì cô cũng không biết mình nên nói cái gì, cô cầm khăn giấy lên lau gò má ướt đẫm.

Một lúc sau xe đã chạy tới cửa nhà cô, cô thuê một nhà trọ ở gần công ty, nhà trọ không lớn cũng không nhỏ, rất thích hợp cho một cô gái độc thân như cô ở.

“Tổng giám đốc.” Phương Tư Hàng vẫn không sửa cách xưng hô, “Cảm ơn anh”

“Không cần khách sáo!” Hầu Mặc khiêm cười nhìn cô.

Trong mắt anh thoáng qua một tia mất mát: “Cô không học bơi sao?”

“À” Phương Tư Hàng trợn tròn hai mắt, sau đó mới nhớ tới chuyện hai năm trước, “Cái này……”

“Quả Quả nói cô rất sợ nước?”

Phương Tư Hàng gật đầu một cái, không muốn tiếp tục nói chủ đề này, “Cảm ơn anh lần trước đã cứu tôi, Tổng giám đốc.” Sau chuyện đó, cô bắt đầu bài xích việc học bơi, lại càng sợ nước hơn.

Cô nhìn Hầu Mặc Khiêm, không hiểu sao anh lại nhắc tới chuyện này.

Trong ấn tượng của cô, Hầu Mặc Khiêm là anh hai của Hầu Quả Quả, khi đến nhà Quả Quả chơi thì thỉnh thoảng cô cũng thoáng thấy bóng dáng anh.

Phương Tư Hàng không ngờ lại đụng phải người đàn ông này trong buổi phỏng vấn hôm ấy, gương mặt ôn hòa, nhất cử nhất động của anh đều rất đẹp, nhưng lại hỏi cô những câu hỏi vô cùng sắc bén, thật may là cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nếu không đã bị anh dọa sợ mà chạy trối chết rồi.

“Cô đã cám ơn tôi rồi.” Hầu Mặc Khiêm cười nói.

Bởi vì cô không biết nói gì với anh, mà anh lại nhắc đến chuyện lúc đó nên cô cũng chỉ có thể nói cảm ơn anh thôi.

“Ha ha” Ngoài nói cảm ơn ra cô còn có thể cười ngây ngô nữa.

“Đã như vậy, cô nợ tôi một ân tình”.

Hả? Phương Tư Hàng nhíu mày, có phải mình nghe lầm hay không?

Theo lý thuyết, anh cứu cô, cô nên nói lời cảm ơn anh, nhưng cô nghĩ một người bận rộn như anh sẽ không quá để ý chuyện nhỏ nhặt này, chính anh cũng nói cô đừng khách sao mà.

“Nếu như cô không ngại, vậy thì mời tôi uống cà phê đi.” Hầu Mặc Khiêm cười dịu dàng.

Phương Tư Hàng sững sờ, cô chưa từng gặp tình huống nào như thế này, có rất ít người khác phái chủ động đưa ra yêu cầu muốn cô mời khách, hoặc chủ động gặp cô, bởi vì ngoại hình của cô không ngọt ngào, cũng chẳng có chút gì đáng yêu, không chỉ gương mặt bình thường mà cô ăn mặc cũng rất trung tính, cho tới bây giờ, cô chưa bao giờ mặc váy.

Mưa bên ngoài nhỏ dần, như cành liễu nhảy múa giữa không trung.