
bạn cố tách mình ra khỏi đám đông và không ngừng cấu véo, tự tát vào mặt mình để giữ lại sự tỉnh táo thì đó đúng là một cực hình. Trong ký ức của tôi, cho đến tận bây giờ, đó vẫn là một đêm dài và đáng sợ nhất từ trước tới nay. Cơn ảo giác diễn ra trong suốt 18 tiếng đồng hồ vì một mình tôi đã vô tình uống hết phần thuốc của bốn người. Nhưng may mắn thay, cuối cùng thì lí trí vững vàng đã giúp tôi chống lại được sự điều khiển hỗn loạn của thuốc và mang xác toàn thây trở về nhà.
Khi tức giận mẹ luôn chửi tôi là phò, là đĩ. Vậy nên tôi lại càng phải giữ mình trong sạch để chứng minh ngược lại với lời vu khống ác tâm của mẹ. Tôi sẽ cho mẹ thấy, dù mẹ có rè bỉu, vùi dập tôi thế nào đi chăng nữa… tôi cũng tuyệt đối không sa ngã.
15/8/2011
Hôm nay có lẽ sẽ vẫn là một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác nếu như anh Thuật- trợ giảng ở lò vẽ của tôi không gọi điện đến thông báo rằng tôi đã thi đỗ vào trường Mĩ Thuật Công Nghiệp. Mọi thứ như vỡ òa ra trước mắt! Đó là lần đầu tiên tôi cảm giận được mình vô cùng may mắn và hạnh phúc trong cuộc đời này. Sự cố gắng của tôi, mọi nỗ lực của tôi trong suốt thời gian qua cuối cùng cũng được đền đáp. Tôi nhảy cẫng lên như một con điên ở giữa chỗ làm mặc cho mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng kì cục. Lúc trở về nhà thông báo tin này cho mẹ, tôi thề là bà đã không giấu nổi sung sướng đến nỗi hét ầm lên và chạy lên quán nước khoe với các bác tôi trong sự tự hào hiếm hoi mà tôi mang lại.
Lúc đó tôi biết, mình đã không hề chọn nhầm con đường mà mình đang đi. Cuối cùng thì lần đầu tiên trong đời, mẹ đã thực sự ghi nhận sự cố gắng của tôi.
30/10/2011
Vì một lý do nhỏ nhặt nào đó mà tôi với mẹ lại cãi nhau. Chúng tôi đúng là nước với lửa, hễ cứ nói chuyện là to tiếng, từ chuyện bé lại xé ra chuyện to. Thời gian đi làm ở ngoài đã khiến tôi phải nín nhịn đủ điều bực mình nên khi trở về nhà, tôi như một quả bom nguyên tử, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Và kết quả là mẹ con tôi đã chiến tranh lạnh trong suốt một tuần liền. Suốt một tuần, tôi không hề ăn cơm mẹ nấu, không hề nói chuyện với mẹ bất cứ một câu nào.
Nhiều lúc tôi thầm nghĩ, tại sao tình cảm gia đình mình lại đi đến bờ vực thẳm không đường cứu vãn như thế này? Liệu sau này tôi có trở thành một đứa con bất hiếu giống như những người mà tôi vẫn hằng đọc trên báo?
Tôi rất sợ, rất sợ nếu như tình cảm của mẹ con tôi cứ mãi mãi giãn ra không thể níu lại được như thế này. Những cái ôm gượng gạo của mẹ luôn khiến tôi sợ hãi, thậm chí là hoang mang lạ lẫm… Đã từ bao giờ mà tình cảm mẹ con lại trở nên hờ hững như thế này?
2/11/2011
Một ngày cuối tuần khi tôi trở về nhà trong sự mệt mỏi đến tột độ vì công việc, mẹ và tôi vẫn chiến tranh lạnh nên dù biết bà đang bị đau bụng tôi vẫn không thèm hỏi han…cho đến khi…bà bất ngờ xuất hiện và thông báo: “Mai ơi! Mẹ bị viêm ruột thừa cấp tính rồi!”.
Bà vừa nói, vừa khóc. Đấy là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra tôi thấy giọng mẹ nghe sợ hãi đến thế. Chân tay rụng rời, mọi sự tức giận âm ỉ trong suốt mấy ngày qua đột nhiên biến mất. Tôi sợ như muốn ngất lịm đi! Mẹ tôi sắp phải mổ ư? Thì ra mấy ngày qua mẹ bị đau bụng là do viêm ruột thừa ư? Vậy mà tôi cứ lạnh lùng đi ngang qua không thèm hỏi han. Tôi đúng là đứa bất hiếu! Đứa con đáng nguyền rủa. Học hành tử tế, kiếm được nhiều tiền để làm gì khi đối xử với mẹ đẻ của mình như thế này.
5/11/2011
Thời gian này tôi đang thi học kì một, năm nay là năm đầu tiên nên lượng bài tập cũng rất nặng. Những ngày mẹ nằm trong bệnh viện, tôi thường phải tranh thủ mang bài vở đến để ôn tập. Mọi việc cứ kéo dài như thế trong suốt một tuần, sáng đi học, chiều vào bệnh viện ôn bài, tối đi làm đến 12 giờ đêm thì lại phóng bạt mạng đến bệnh viện, thức trắng cả đêm để trông cho mẹ ngủ.
Mẹ tôi mới mổ xong, người còn rất yếu, mẹ không nói to được, lúc nào cũng chỉ thì thào. Đó là những ngày vô cùng khó khăn đối với tôi, khi mà tất cả mọi thứ đều đang đổ ập lên đầu cùng một lúc, căng thẳng đến tột độ. Tôi như quay quắt trong cái vòng xoáy của cuộc sống, cố gắng nén nhịn mọi cảm xúc… cho đến khi mọi thứ đột ngột vỡ òa khi chị họ của tôi đến thăm và nói với tôi một câu rằng: “Mày là đứa bất hiếu! Mẹ vào viện mà mày vẫn còn tâm trí để đi học và đi làm à? Tim mày làm bằng sắt hay bằng đá thế?” Lúc đó tôi đã không cãi lại, rằng em phải đi làm để kiếm tiền đóng viện phí, rằng em phải đi học để giữ cho mình một cái tương lai sáng lạn, tôi chỉ im lặng, rồi lặng lẽ chạy lẹm vào một góc cầu thang trên đường đi mua thuốc, bịt miệng khóc nấc lên từng tiếng, nước mắt cứ nhòa ra đến nỗi chẳng thể nhìn rõ thứ gì xung quanh…
Tôi không biết nói thế này thì mọi người có cho rằng tôi là một đứa bất hiếu hay không, nhưng tôi vẫn cảm thấy may mắn khi ông trời đã cho mẹ tôi một cơ hội để nằm viện, để lần đầu tiên trong cuộc đời tôi biết cái cảm giác “suýt mất mẹ” nó đáng sợ đến nhường nào.
Hằng đêm, ngắm nhìn mẹ nằm ngủ ngay ngắn trên chiếc giường bệnh trắng toát, tôi khẽ mỉm cười, lần đầu tiên tôi thấy mẹ dịu hiền đến thế! Đã lâu lắm rồi hình ảnh người phụ nữ hơn